Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 197
Cập nhật lúc: 2025-04-01 22:54:38
Lượt xem: 171
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mỗi giải quyết sự việc đều : Không thể học tập , cũng là từ thành phố lớn tới, đến đây lâu mà hề cố tình gây sự, các mà xem, giúp gì nhiều mà chuyện ngốc nào là .
Cũng may, cho dù đại đội trưởng phiền lòng nhiều nhưng vụ cày bừa mùa xuân cũng xong.
Hôm nay tập thể nghỉ ngơi, Tần Sương vung tay dẫn nhóm bạn lên núi săn thú, tổ chức một buổi dã ngoại du xuân.
Tuy là cô uống thuốc tăng lực, cả nhiều sức lực nhưng gần đây nhiều việc cũng khó tránh khỏi gầy ít.
Vân Mộng Hạ Vũ
Quan trọng là trong nhà còn thịt rừng nữa, mà cô thuộc loại thịt sẽ vui cho nên nghỉ vội vàng ngoài thả lỏng.
Một hàng sáu đeo sọt lưng, cầm theo dao, vô cùng phong cách lên núi.
Người dân trong thôn ngang qua thấy thế đều nghĩ khi nào thanh niên trí thức Tần sẽ xách một con lợn rừng về , quả thật lâu ăn thịt .
chắc chắn họ sẽ thất vọng vì suy nghĩ của bản . Bởi vì Tần Sương dự định lên .
Sau khi xuân, núi tràn ngập một màu xanh tươi , đến nơi nào cũng rau dại.
Mấy tách , dạo hái rau dại.
Tần Sương thích ăn rau bà bà, mỗi ở trong thôn đều thể ăn một thau nhỏ, chúng hợp ăn với cơm.
Có lẽ là kiếp ăn nhiều sơn hào hải vị cho nên bây giờ cô thích các loại thổ sản và rau dại ở núi.
Nhất là rau bà bà khi rửa xong là thể ăn ngay, cũng tiện cho bộ tộc tay phế như cô.
Mấy hái một lúc, Tần Sương phát hiện hang thỏ. Mấy ngày đúng là mùa sinh sản, bắt vài con thỏ nhỏ .
Mặc dù trong thôn quy định về lượng gia cầm của mỗi nhưng họ thể lén nuôi, như cả mùa hè còn thỏ thể ăn hết.
“Anh tư, mau tới đây, chuẩn nhóm lửa bắt thỏ, tối về thịt thỏ xào cay.” Tần Sương xong còn nuốt nước miếng.
Mấy ngày gần đây thể ăn thịt heo, quả thật cô thèm nhỏ dãi .
Cho dù đồ ăn chay Vu Viên Viên và Lục Thần nấu cũng dở nhưng thiếu mùi vị đó.
Sau khi cả nhóm chuẩn xong xuôi, Tần Sương bắt đầu đốt lửa.
Bắt đầu khi làn khói dày đặc bay trong hang, chẳng bao lâu bắt mấy con thỏ .
“Quào, con nhỏ quá, thật là dễ thương.”
“Của là một con thỏ lớn cũng béo.”
“ cũng , cũng là thỏ lớn, lớn.”
Tần Sương xách con thỏ nhỏ trong tay, thấy đều thu hoạch lập tức : “Con nào nhỏ thì mang về nuôi, đợi béo mập ăn. Vừa lúc hè chỗ nào cũng cỏ tươi, dễ nuôi sống lắm.”
“Được, đúng lúc chuồng gà còn trống, đợi về nhà dùng cây cỏ trải bằng phẳng lên là cho nó ở .”
“Được, xem gà rừng , đợi đến bờ sông ăn gà nướng.”
Lúc , Tần Sương thể dằn lòng , ném đồ đạc nọ cho mấy Vu Viên Viên dẫn Hoắc Đình Xuyên sang bên .
Dương Minh Trạch thấy thế đành ở tại chỗ hái rau dại chờ họ về.
May mà đợi bao lâu, hai Tần Sương xách theo bốn con gà rừng về.
“Ôi chao, Sương Sương, các giỏi thật đấy, mới đó bắt gà rừng ?” Vu Viên Viên hưng phấn .
“Ừ, tớ ném đá khá là chuẩn cho nên khi thấy dấu chân của chúng cũng dễ tóm . Lại hái thêm chút rau dại và thịt, chúng thể bắt đầu ăn .”
“Được, giữa trưa xem chúng thôi.”
Mãi đến khi mặt trời lên thật cao, trong cái sọt của mấy gần như chứa đầy ắp. Lúc , Tần Sương mới dẫn tới bên một bờ sông sạch sẽ.
Nhìn con sông trong veo, Tần Sương đột nhiên ăn cá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-197.html.]
Lập tức : “Mọi xuống hạ du rửa đồ ăn , tớ lên thượng du xem cá lớn . Nhớ là đừng xa, với để ý tình hình xung quanh nữa đấy.”
Vào mùa xuân, rắn côn trùng chuột trong núi cũng tăng lên, cô sợ cẩn thận chúng cắn.
Chỉ cần ở trong núi, cho dù là khi nào cũng để ý tình hình xung quanh.
Dương Minh Trạch thích rửa đồ ăn, bèn xách theo d.a.o theo em gái sông bắt cá.
Tần Sương cởi giày, mới vén ông quần lên thấy trong nước cá nhảy phốc lên.
Vả , còn to.
“Anh tư, kìa, lớn thật đấy, chúng lộc ăn .”
“ , chúng đúng là may mắn thật.”
“Đi thôi, vót mấy nhánh cây sắc nhọn chút, em xiên cá.”
Anh tư của cô võ công gì cả, cô cũng trông cậy thể xiên trúng con cá.
Muốn ăn đến miệng, chỉ thể dựa bản bắt thôi.
Dương Minh Trạch cũng bản mấy cân lượng, vót xong nhánh cây đưa cho em gái bên bờ sông chờ thu hoạch.
Mục Nghiệp Kiêu thấy Sương Sương bắt đầu chơi đùa định dậy tới bên thì phát hiện dường như thứ gì đang theo dõi .
Cô cầm con d.a.o trong tay lập tức đầu , phát hiện cách đó xa một con rắn màu xanh đậm đang họ.
“Rắn, rắn!”
Mấy , lập tức dậy sang.
May mà ngày thường Hoắc Đình Xuyên nỗ lực tập võ, lúc cũng vì hề nghĩ ngợi tiện tay ném con d.a.o ngoài.
Tuy trúng chỗ bảy tấc của con rắn nhưng dùng sức , lúc con rắn chia thành hai.
“Con nó! Chạy mau!”
Khi mấy thấy phía vẫn còn cũng để ý gì nữa, nhấc chân bỏ chạy.
Vừa chạy hô: “Chị Sương, cứu mạng!”
Tay đang xiên cá của Tần Sương run lên, ngẩng đầu thấy hai con rắn đang đuổi theo nhóm bạn của .
May mà rắn độc, nó chỉ khá to mà thôi.
Cô lập tức lên bờ, nhấc chân chạy qua.
“Mọi mau tránh , đợi lát nữa ăn canh rắn!”
Cả mùa đông phát hiện nó, đang suy nghĩ buổi tối ăn gì thì nó tự dâng lên cửa.
Mấy Vu Viên Viên xách mấy con thú rừng còn chảy m.á.u xử lý xong, cứ như lẳng lặng Tần Sương đại sát tứ phương.
Cũng cô thế nào, chỉ vài cái khiến hai con rắn đầu hai nơi, thể nào c.h.ế.t thêm nữa.
Tần Sương c.h.é.m rớt đầu con rắn, vùi lấp tại chỗ, khi xử lý xong mới đầu phát hiện nhóm bạn đều tới nỗi sửng sốt!
Tần Sương xách theo rắn, thấy đều như đ.â.m khó hiểu hỏi: “Các ? Bị rắn dọa sợ ?”
Mọi : Không, bọn tớ dọa đấy. Sao thể mạnh mẽ đến , đó là một con rắn to đấy, chỉ đ.â.m mấy cái băm nó , bọn chúng cần thể diện ?
“Được , đừng nữa, cất thứ nào sọt đợi tối về nấu canh rắn ăn, siêu ngon luôn đấy.”
Lục Thần nuốt nước miếng, run rẩy : “Tớ... Tớ từng canh rắn bao giờ.”
“Đơn giản mà, đợi trở về tớ cho các thế nào là thôi, bảo đảm khiến các ăn còn ăn thêm nữa.”
Không, họ ăn!