vợ , thật sự là phúc tinh nhỏ của , nếu như đạn pháo sáng của cô, họ thật sự dễ dàng bắt như .
Đến tài liệu mất cũng tìm nguyên vẹn.
còn vài món nợ vẫn tính, cô nhóc nếu quản lý thì còn lên tận trời.
“Sương Sương em qua đây, nào, xuất hiện ở đây?”
Tần Sương chút chột qua : “Em gần đây ngủ mà tinh thần bất , cảm thấy dường như gặp chuyện, nên mượn việc tới đây công tác tiện thể tới thăm .”
“Anh nếu như dám tức giận, em sẽ để ý đến nữa, hừ!” Cô cũng giận.
Anh nếu như dám bày mặt đen, thì cô cũng dám giẫm .
dáng vẻ kiêu ngạo của cô, Hoắc Đình Châu ngây , những lời dạy dỗ đành nuốt trở .
Anh vẫn thật sự sợ tiểu tổ tông tức giận thèm để ý đến , đành dùng thái độ mềm mại : “Anh giận mà là lo lắng cho sự an nguy của em, ở đây rối loạn thế nào lẽ nào em ?”
“Em tuy là bản lĩnh phòng , nhưng trong tay những đều súng, nếu em ở đây xảy ran guy hiểm, em bảo ăn với ba em.”
“Ai da, trong lòng em tính toán , chuyện nắm chắc, em ngốc nghếch .”
“Trước tiên đừng tới em, xem thương , em mang thuốc, để thương đều tới đây xử lý, còn đống lửa cho thêm ít củi khô , để họ ấm .”
Hoắc Đình Châu thấy cô , cũng đành gì thêm, dù gì cũng vô dụng.
Cô vợ nhỏ chính kiến.
Anh liền với thuộc hạ ở phía : “Các lượt sưởi ấm, thương thì tới đây bôi thuốc, còn nữa đây là chị dâu của các , vợ cưới của , đặc biệt tới đây tìm , nên lời nào nên lời nào nên , các hiểu!”
“Vâng, chào chị dâu.”
“Chào chị dâu!”
“Chào các , là Tần Sương, vui quen với , ở đây mang theo ít thuốc và đồ ăn, các nếu như đói , tiên ăn tạm một chút, đợi mưa tạnh chúng .”
“Cảm ơn chị dâu.”
Đây là đầu tiên họ gặp chị dâu trong truyền thuyết, đây chỉ miệng đội trưởng kể về sự tài giỏi của chị dâu.
Quả nhiên danh bằng gặp mặt, đây nào phụ nữ bình thường, phụ nữ bình thường ai dám một rừng sâu, hơn nữa đây là nước khác .
Có thể sống ở đây, nếu là bản lĩnh gì thì ai thể tin .
Tần Sương mở ba lô to của , bắt đầu lấy đồ ngoài, đặc biệt là bộ quần áo chuẩn cho Hoắc Đình Châu, cô lấy cho xem : “Anh , dù em cũng mang tới .”
Hoắc Đình Châu bộ quần áo mới trong tay cô, chút nỡ mặc, trực tiếp : “Quay về hẵng mặc , đợi lát nữa còn vội lên đường, núi sâu nếu rách sẽ đau lòng.”
“Được , sưởi ấm , ít nhất thể ấm áp hơn một chút.”
“Được, em.”
Sau đó Tần Sương lấy thuốc trị thương và vải băng gạc đem tới, còn một ít bánh điểm tâm mua ở thị trấn, đầy một túi đồ ăn, đều chia cho .
Tuy là ăn no, nhưng ít nhất sẽ đói bụng.
Những lính đều tương đối thẳng thắn, thấy chị dâu bỏ hết đồ ăn , hiểu hề xem họ là ngoài, đổi nếu là khác, đừng là cho, chừng còn giấu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-223.html.]
Ai bảo những năm lương thực quý giá, tiền cũng khó kiếm.
Còn Tần Sương sở dĩ hào phóng như , cũng vì cô thiếu tiền, nếu chính là nghèo mà tỏ giàu, cô còn đến mức đánh cho mặt sưng lên để giả vờ là béo.
Sau đó nghỉ ngơi tới khi sắc trời sáng hẳn, mưa trong rừng cuối cùng cũng tạnh.
Hơn nữa sưởi lửa, lúc quần áo khô gần hết, ít nhất tiếp tục lên đường thì cũng quá khó chịu.
Hoặc Đình Châu thấy mấy đều mệt chết, trực tiếp mở miệng : “Lão Quỷ và một đàn em của dẫn , những còn trực tiếp vứt trong rừng, mang nữa, chúng c.h.ế.t nhiều an hem như , để họ bồi tang cho em của chúng !”
Dù những đều là nhân vật nhỏ, đến nay mắt mù , cho dù đưa về cũng tử tình, so với việc vật vã về một chuyến thì thà rằng tự sinh tự diệt ở nơi đây còn hơn.
Mà những thuộc hạ thấy lời , chớp mắt nghĩ đến những em chết, nào nấy đỏ cả mắt
“Đội trưởng, chúng lời , dù ở đây cũng là lãnh thổ của nước chúng , c.h.ế.t thì chết.”
“, thù của các em thể báo, nếu chúng c.h.ế.t , còn mặt mũi để gặp gỡ các em nữa!”
Họ hận c.h.ế.t những kẻ , nếu là vì mấy , thì những em từng cùng uống rượu với họ cũng chết.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tuy là bên quy tắc, g.i.ế.c tù binh, nhưng họ chỉ vứt ở đây quản chuyện sống chết, cũng tính là vi phạm quy tắc của tổ chức.
Mấy liền đưa hai nhân viên quan trọng nhất về bàn giao, còn những kẻ thì để ý đến nữa.
Đường lối vốn khó , còn là đường mưa, nên càng khó hơn nữa.
Mấy binh sĩ cõng phạm nhân xuống núi, vất vả.
Tần Sương cầm la bàn, cùng Hoắc Đình Châu hai dẫn đường.
Từng con rắn độc Tần Sương đánh chết, các binh sĩ phía cuối cùng cũng phát hiện thủ của chị dâu hình như giỏi.
“Đội trưởng, những con rắn thể mang về để thức ăn thêm ?”. Một lính hỏi yếu ớt.
Họ thích thịt rắn ngon, nhiều rắn như nếu để mất thì thật đáng tiếc.
Hoắc Đình Châu thấy lời thuộc hạ, cũng trả lời luôn: “Có thể mang thì các mang, dù cũng ăn.”
“Ha ha, thể mang , mấy chúng mang.”
Tần Sương thấy bọn họ đáng yêu như , cũng : “Các nếu ăn, về đến doanh trại, đưa các bắt là , bắt rắn nhanh.”
“Chị dâu, chị giỏi , rắn đó bò chị đánh trúng, mấy lão đại của chúng cũng lợi hại như chị.”
“ , thể đánh hòa với đội trưởng của các , các giỏi ?”
“Gì cơ?”
“Đội trưởng, chị dâu thật ? Hai đánh hòa ư?”
Hoắc Đình Châu bất lực, vợ nhỏ khuôn mặt kiêu ngạo, thể gì nữa, chỉ thể chiều chuộng mà : “Chị dâu các đúng, lẽ lâu nữa thể còn đánh cô , chị dâu các trời sinh thần lực, sánh nổi, nên hôm nào mặt thương , các chớ hỏi thương.”
“Ha ha ha ha….”
“Đội trưởng, !”
“ , đội trừng về xong còn tăng cường luyện tập mới .”
“Cười cái gì mà , đánh vợ , lẽ nào đánh các ? Cẩn thận lúc nào tức giận vui, các đen đủi đấy.” Hoắc Đình Châu trắng trợn đe dọa .