Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 234
Cập nhật lúc: 2025-04-02 13:47:54
Lượt xem: 165
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ở bên tìm mấy giỏi tới việc, hai con lợn rừng nhanh chóng chia tám miếng lớn.
Chân giò tuân theo quy tắc cũ, nhà ai sinh con thì cho nhà đó, sinh con thì rút thăm.
Đợi đến chiều về, hai nồi sắt lớn ở sân thóc, món Sát trư cũng bắt đầu tỏa hương.
“Anh gì? Chúng chia thịt? Dựa ?”
“Đại đội trưởng , mấy nhà các chia, về , còn về tại , các tự rõ nhất, thịt là thanh niên trí thức Tần săn .”
Người đàn ông chia thịt thèm để ý nhiều, cho là cho, nếu như chọc giận thanh niên trí thức Tần, họ đừng nghĩ đến ăn thịt nữa.
Đó chính là Diêm vương sống, chọc !
Đại đội trưởng chuyện mấy nhà loạn ở sân thóc, cũng nhanh chóng chạy tới.
Ông nhận lời với thanh niên trí thức Tần, nó chia cho chính là chia cho.
Còn mấy nhà gây chuyện thấy đại đội trưởng, cũng chất vấn ngay: “Đại đội trưởng, các ý gì? Đều là cùng một thôn, dựa mấy nhà chúng chia thịt?”
“ , ông là lãnh đạo, thể phân biệt đối xử?”
“Đại đội trưởng, chúng đắc tội ông, dựa cái gì mà chia thịt cho chúng ? Đến cả món sát trư cũng chia cho chúng .”
Đại đội trưởng tiếng cãi cọ mồm năm miệng mười, cũng chút chán nản trả lời: “Không là chia phần cho , lợn rừng là thanh niên trí thức Tần săn , các đây đắc tội , cho các ăn, cũng cách nào, năng lực thì các tìm thanh niên trí thức Tần mà chuyện.”
“Đại đội trưởng, dựa mà lời cô , lợn rừng núi là của tập thể, chúng nếu thể ăn, thì các cũng thể ăn.”
Những chia thịt, thấy câu lập tức nữa.
“Tiền lão tứ, các ăn thịt thì cũng quấy rối lợi ích của chúng , ai cho các mặt mũi? Các chính , là các đáng đời.”
“ , thấy c.h.ế.t cứu, súc sinh m.á.u lạnh, đáng đời cho các ăn.”
“, Tiểu Tần như sai, chúng đều ủng hộ quyết định của cô .”
Họ trong một năm đều chỉ mong nhờ thanh niên trí thức Tiểu Tần để ăn thịt nhiều hơn vài .
Hơn nữa bình thường ăn bữa ngon, họ cũng nhiều đổi thức ăn hoang dã với thanh niên trí thức Tần.
Nếu như đắc tội với , cả thôn ai cũng đừng nghĩ tới ăn thịt nữa.
Đại đội trưởng thấy đều bảo vệ thanh niên trí thức Tần, cũng nữa: “Nhà mấy tới từ thì mau về đó , cho chúng chắc chắn dám cho, thực sự nếu nuốt ngụm tức , mấy cứ việc tìm thanh niên trí thức Tần.”
“Cô , ai ý kiến thì tìm cô , cô sẽ chuyện với mấy .” Chỉ cần các thể chịu đòn.
Các thanh niên trí thức ở sân thóc xem náo nhiệt bên , cũ đều tính bướng bỉnh của thanh niên trí thức Tần.
Chỉ Bạch Linh Linh và Trương Hàm mới tới là hiểu rõ tình hình.
Còn , Bạch Linh Linh tự cho là , hổ mà qua đó : “Đại đội trưởng, đều là một thôn, chú như lắm? Hơn nữa thanh niên trí thức Tần là ở thành phố lớn tới, thể hẹp hòi như .”
“ , đều ở thành phố lớn tới, xem thanh niên trí thức Bạch rộng lương bao.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-234.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Mọi thấy lời của bác gái Võ, đều cạn lời.
Đặc biệt là ánh mắt của thanh niên trí thức Bạch, giống như là đang đồ ngốc.
Bạch Linh Linh tự cho rằng biểu hiện , còn kiêu ngạo , xem cô rộng lượng thế nào.
Các thanh niên trí thức cũ thấy dáng vẻ của cô , cũng ngại dám .
Ôn Tuyền cô tự leo lên cột tìm chết, cũng thở dài : “Sau chúng cách xa đồ ngốc , sợ lây nhiễm, còn nữa với thanh niên trí thức Tần một tiếng, đồ ngốc chúng quen.” Tới khi cô tức giận, chớ liên lụy họ.
Bản lĩnh của bày đó, họ cũng đều dựa để ăn thịt cải thiện lương thực.
Vậy nên đồ ngốc họ vẫn nên tránh xa thì .
Trương Hàm thấy vẻ mặt cạn lời, cũng mê man hỏi: “Thanh niên trí thức Tần là ai? từng gặp?”
Ôn Tuyền: “Khi hai tới, đúng lúc cô ngoài việc, hình như tối qua cô mới trở về, nên là bình thường.”
“Hơn nữa hai con lợn rừng là do thanh niên trí thức Tần đánh chết, nên nếu như giúp thanh niên trí thức Bạch, thì thịt ăn chớ hối hận!”
Trương Hàm xong câu , giúp cũng mà giúp cũng .
Anh thích Bạch Linh Linh, nhưng cũng là não.
Mọi đều tránh như ôn dịch chuyện của bên đó, nếu lúc bước lên, chừng sẽ đắc tội một cách vô duyên vô cớ.
Trong lòng nghĩ xem xem tính, dù chỉ cần động thủ đánh , liền tham gia.
Mà bên những lời xúc phạm kịp vuốt mặt của đại đội trưởng, mấy nhà chia thịt, cuối cũng vẫn giận dữ tìm Tần Sương lý.
Ngửi thấy mùi thịt thơm mà ăn , họ cho dù về nhà cũng thể ngủ ngon, một thanh niên trí thức từ bên ngoài tới, họ vẫn tin trị nổi cô .
Mấy thôn dân thấy họ kiếm chuyện với Tần Sương, cũng hỏi: “Đại đội trường, chúng cần giúp đỡ ? Dù chỗ thịt thể ăn !”
“Đi, đưa vài qua đó, nhưng đừng tùy tiện chen , nếu như thanh niên trí thức Tần chịu thiệt thì các giúp đỡ, cũng nghĩ xem, họ chịu đòn như lợn rừng ? Hơn nữa bên đó chỉ một thanh niên trí thức Tần.”
Đại đội trưởng hề lo lắng chút nào cô thiệt.
Theo quan sát của ông , sân đó của họ, ngoại trừ thanh niên trí thức Lục và Vu giá trị vũ lực , mấy còn đều công phu phòng .
Mấy họ chân lấm bùn nông, đừng thấy đông mà dọa sợ, nhưng nếu dám động thủ, cần nghĩ cũng kết cục.
Bạch Linh Linh thấy nửa ngày, trừ mấy để ý tới cô một chút, những còn chuyện với cô .”
Cô tức giận : “Người ở đây bất lịch sự thế, lẽ nào đúng ?”
Đại đội trưởng lườm một cái, “Thanh niên trí thức Bạch, về bổ dưỡng não đây chuyện tiếp!”
Tại vẫn hiểu tình hình, dám tùy tiện chen lời thế, cũng lấy tự tin, thật sư coi là món ăn bàn , mất mặt.
Bạch Linh Linh thấy đại đội trưởng cô như , cũng ngại ngùng một lát, đó về luôn.
Các thanh niên trí thức cũ thấy cô về, cũng lấy món cơm nấu xong và thịt lợn đổi xong trở về Điểm thanh niên trí thức, hề để ý cô .