Chỉ  Trường Hàm vẫn ở chỗ cũ đợi cô  qua  : “Linh Linh, em  nãy  vượt quá , đó là chuyện của  , chúng   tới vẫn nên khiêm tốn, nếu như chọc Đại đội trưởng tức giận, em   đừng nghĩ tới  về thành phố nữa.”
“Hừ, giận thì giận, em   về thành phố thì dù ông    đồng ý, em cũng  thể  về.” Chỉ cần gả cho Hoắc Đình Xuyên, cô  tin đại đội trưởng dám ngăn cản.
Trương Hàm thấy cô  như , cũng bất lực thở dài : “Đi thôi,  về ăn cơm, thức ăn nguội hết  ngon.”
Họ tới đây lâu như   từng ăn thịt,     lãng phí.
Hơn nữa mấy  rõ ràng đều  về phía thanh niên trí tức Tần, nếu Linh Linh còn  tỉnh ngộ,   chỉ  thể buông tay, dù  ba  của    cho phép   phạm  ngu ngốc liên lụy đến cả gia tộc.
Nhìn bóng Trương Hàm rời , ánh măt Bạch Linh Linh  u ám một lúc.
Đàn ông quả nhiên đều   thứ gì ,  đây thích cô  như , nay  vứt bỏ là vứt bỏ.
 dù  cũng là lốp dự phòng, về dỗ dành là ,  đó cô  bê hộp cơm của   theo.
Còn bên phía Tần Sương vốn đang  ăn tối, kết quả đột nhiên  thấy một đám  mắng chửi ở cổng.
Cô  bỏ khúc gỗ trong tay,  lên : “Hoắc Đình Xuyên, những  gây sự đến .
Tần Sương sớm  dự liệu mấy     chia thịt, chắc chắn sẽ tới gây sự.
Dù  những năm  ăn thịt  thể  là một chuyện lớn.
Dương Minh Trạch thấy em gái    tới gây sự, cũng  xem là ai.
Anh  liền : “Viên viên em đưa Hổ Tử về phòng , đừng dọa tới trẻ nhỏ, Lục Thần thì canh giữ ở trong sân.”
Lục Thần gật đầu, “Yên tâm,  cho  nào .”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tuy là    giỏi bằng họ, nhưng đánh hai  thì vẫn , dù  mỗi ngày  việc rèn luyện sức khỏe, cũng   là vô ích.
Nếu khi  tới nông thôn thì thực sự là yếu ớt.
Tần Sương cầm theo một cây gậy, mở cửa lớn,  ở cổng  hai mươi mấy , khóe miệng  giễu cợt, “Thật sự là khách quý, hôm nay   lắm súc sinh đến tìm c.h.ế.t thế?”
Hoắc Đình Xuyên: “ , một lũ súc sinh, ảnh hưởng đến chúng  ăn tối, đáng chết!”
“Phi! Con khốn, mày dựa    chia thịt cho chúng , ở đây là thôn Cảnh Dương, các ngươi là  ngoài, cẩn thận chúng  khiến cho các ngươi  trở về thành phố !” Một  phụ nữ đanh đá .
“ , hôm nay mày  bổi thường tổn thất cho bọn tao, nếu  đừng trách bọn tao  khách khí!”
Tần Sương  khuôn mặt  xa của từng , lạnh nhạt đáp: “Lợn rừng là do  đánh chết,   cho ai ăn thì cho  đó, mấy  tính là gì mà cũng dám tìm cảm giác tổn tại ở chỗ , thật xem  là   tính ?”
Cô hiện giờ  giận,  nào cũng   lương tâm mà cũng  xứng ăn thịt!
Mục Nghiệp Kiêu  thấy đám  , cũng đột nhiên : “A, đây   là Tiền lão nhị ? Em dâu ở  giường ông ngủ với ông  thoải mái chứ?
“Còn  Tiền lão tứ, đám cỏ xanh  đầu ông ông   ?”
“Ha,  cắm sừng , cũng  trách ông, ai bảo ông   sinh con, chỉ  thể để vợ mượn giống sinh con trai.”
Mọi : “………..”
Họ  thấy gì đây?
Mượn giống sinh con trai?
Cô    mà  ?
Tiền lão tứ  Mục Nghiệp Kiêu vạch trần bí mật, mặt cũng âm trầm : “Thanh niên trí thức Mục,    cô   ở  tin đồn đó, cô chớ  bôi đen !” Ông  lẽ nào  mặt mũi?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-235.html.]
“Hừ, vợ và  thai ông đánh  trong rừng,  chỉ một    thấy,  thể sinh con là  thể sinh, một  đàn ông   là đàn ông cũng  ngại mà  chuyện,  nếu là ông thì   hổ  dám  cửa .”
Mục Nghiệp Kiêu là tài năng buôn chuyện trong thôn, chỉ cần trong thôn  tin gì, thì chẳng  gì cô  , mấy chuyện buôn dưa đó chẳng  là miễn phí cho   .
Còn mấy  Tần Sương  Nghiệp Mục Kiêu  xong, thì đúng là một lời khó  hết.
Cô là một cô gái nhà lành, cuối cùng   thấy chuyện gì ở trong thôn ?
Lẽ nào   thật sự  định là sống đời cô độc?
Thật sự là lo  cho chồng tương lai của cô !
Tiền lão tứ    vạch trần đến tận gốc, thấy   đều thương cảm  ông , cũng nắm chặt nắm tay nghiến răng nghiến lợi : “Cô giỏi lắm,  nhớ cô !”
“Đừng, đừng  nhớ ,  còn ai đó, vị gọi là Quách Đạt, quả phụ sống   ,   là ngủ thích hơn vợ ông ? Đứa bé trong bụng quả phụ   là của ông ?”
“Chị dâu Quách,  đàn ông của chị  con riêng, chị     ?”
Dưa của Tiền lão tứ còn  ăn xong,  đến dưa nhà họ Quách, thanh niên trí thức   cái gì cũng .
Quách Đạt thấy vợ hung ác   , cũng chột  : “Vợ ơi, em đừng  nó  bậy,    ngủ với quả phụ, thật đấy!”
 Mục Nghiệp Kiêu  sợ to chuyện tiếp tục : “Còn  ai đó, Vương Tiểu Hoa, cô bán m.ô.n.g để kiếm tiền, cả nhà tiêu  dễ chịu ?”
“Còn  ai đó…” Vốn đám  tới gây sự, nhưng chuyện chia thịt   giải quyết, thì  thanh niên trí thức Mục bla bla  tất cả chuyện  của  .
Trong hơn hai mươi , chỉ  8  là trong sạch, còn    đều  vạch trần.
Có thể , hôm nay đám    kịp đề phòng dưa .
Đặc biệt là những  đàn ông đến để giúp đỡ,  Mục Nghiệp Kiêu vứt  từng dưa một, nổ toanh bành khiến     nên  gì mới .
Cô  cô báo thù cũng , nhưng cô  như thế  dễ  ghi thù đó!
Cô lẽ nào  thấy những ánh mắt như  ăn thịt  của mấy  đó ?
Còn  chuyện đàn ông   một  mười mấy giây cô cũng đem  , cô còn là phụ nữ ?
Quan trọng là cô là một  ngoài tại    rõ như , còn  nhiều hơn cả chó trong thôn!
Đương nhiên kinh hãi  chỉ  họ, mấy  Tần Sương cũng  chấn động đến   về rửa  lỗ tai.
Bạn nhỏ ,  tự  lén ăn nhiều dưa như !
Thực  Mục Nghiệp Kiêu    chia sẻ với  , thực  là mấy dưa  quá bẩn thỉu.
Hôm nay nếu   đám   đến cửa gây sự, cô  cũng lười .
Sự im lặng  quá hai phút,  đợi Tần Sương mở miệng, thì thấy mấy  đó kéo theo  nhà đều chán nản chạy mất.
Tần Sương cầm gậy, nghĩ như thế là kết thúc  ư? Đã  là đánh  mà?
Mấy   Mục Nghiệp Kiêu, trong lòng nghĩ cô  đó, tin tình báo ,   nhà báo thật đáng tiếc đó!
Mục Nghiệp Kiêu thấy các bạn đều  ,   bối rối sờ sờ mũi.
“Ha ha, mấy tin đồn đó  đều   khác , nửa giả nửa thật,   đừng   như thế, dọa  lắm.”
“Hơn nữa hôm nay  xem như triệt để đắc tội những  đó,      bảo vệ ,     cửa là ăn gậy!”
Tần Sương co rút khóe miệng, “Cậu còn   đắc tội   ?”