Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 256
Cập nhật lúc: 2025-04-02 23:08:44
Lượt xem: 170
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghĩ , liền : “Chị Sương đợi em một lát, em gọi về ngay.”
“Ừm, cần vội, lát nữa chị còn việc hỏi em, em cứ .”
Ngô Địch gật đầu, xoay chạy nhanh khỏi sân. Đợi khuất, Tần Sương mới sang với hai phía : “Đây là cô nhi viện, đều là những đứa trẻ mà thường xuyên giúp đỡ. Trong thời buổi loạn lạc , cuộc sống của chúng khó khăn. cho chúng học, học chữ, còn mời cả võ sư về dạy võ cho chúng. Trước đây, thấy mấy đứa tố chất, nên hôm nay mới dẫn hai đến xem thử, xem xương cốt của chúng thế nào, nếu thì cho chúng ba đội rèn luyện.”
“Chị thể nuôi chúng cả đời . Chúng nó đều sắp trưởng thành , ba đội là một nơi , ăn ở, còn thể cống hiến cho tổ quốc. Vì ...”
Võ Bằng và Lưu Dương : “Chị dâu, chị nuôi nhiều đứa trẻ như , mỗi năm chi tiêu chắc tốn kém? Có mệt ?”
“Cũng bình thường thôi. Với khả năng của chị, ở cũng thể kiếm tiền. Hơn nữa, bọn nhỏ cũng tiêu tốn nhiều lắm, dù điều kiện cũng hạn, chỉ cần chịu đói rét là .”
Cô cũng kẻ ngốc, tuy chút lòng , nhưng cũng là thích việc thiện.
Nếu để tích đức cho ba, thì cô cũng lười .
Có thể cho chúng nó lớn lên an là , cô mong gì hơn.
Tần Sương đối xử với Ngô Địch và Hổ Tử là trường hợp đặc biệt.
Võ Bằng và Lưu Dương ngờ chị dâu âm thầm một việc lớn như .
Nếu là khác, đừng là cưu mang những đứa trẻ mồ côi , chỉ sợ tránh còn kịp, bởi vì thời buổi , bản còn lo xong.
là ánh mắt của đội trưởng thật tinh tường, tìm vợ như chứ!
Tần Sương dẫn hai dạo quanh sân một vòng, thấy nơi dọn dẹp sạch sẽ, nhà bếp cũng ngăn nắp, thể thấy Ngô Địch chăm chỉ.
Ngay cả nơi ở của bọn trẻ cũng sạch sẽ, chút mùi khó chịu nào.
Đợi đến khi Ngô Địch dẫn mấy đứa nhỏ trở về, Tần Sương mới sân .
Ngô Địch giới thiệu: “Chị Sương, đây là ba đứa em , còn hai đứa nữa lính nên em dẫn về. Tô Lăng cũng .”
Ba thiếu niên thấy Tần Sương đánh giá , đều thẳng , sợ chê, lính.
Cả ba đều thích mặc quân phục, ngưỡng mộ hình ảnh các bộ đội giải cứu dân.
Giờ đây, chị Sương mở đường cho bọn họ, bọn họ nhất định nắm chắc cơ hội .
Nhìn dáng của ba thiếu niên, Tần Sương thấy cũng tệ, chắc hẳn ngày thường đều chăm chỉ luyện tập. Cô liền : “Võ Bằng, Lưu Dương, hai xem ba đứa thế nào?”
Thấy Võ Bằng và Lưu Dương tiến gần, ba thiếu niên đều chút căng thẳng.
Lưu Dương thấy , liền : “Thư giãn nào, chúng ăn thịt các . Chỉ là xem thử xương cốt của các thế nào, nếu thì biểu diễn cho chúng xem một bài quyền chứ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Nghe , ba thiếu niên Ngô Địch, thấy gật đầu, liền nhanh chóng xếp thành một hàng.
Người đầu là Trương Minh, hô to: “Bắt đầu!” Nói xong, bọn họ liền đồng loạt thi triển một bài quyền, động tác dứt khoát, mạnh mẽ.
Lưu Dương khỏi kinh ngạc.
Năm đó khi bọn họ mới lính cũng chỉ là những tay mơ, đến khi quân ngũ, trải qua huấn luyện bài bản mới thành tựu như ngày hôm nay.
Giờ đây, mấy đứa nhỏ , lính mà lợi hại như , nhất định đưa về quân khu của bọn họ mới .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-256.html.]
Biết , cuộc thi tân binh quân khu năm , bọn họ thể đánh bại các quân khu khác.
Tần Sương thấy bọn họ đánh quyền tệ, trong lòng cũng vui, xem tiền bỏ mời võ sư về dạy là uổng phí.
“Được , dừng ! Ngày mai, ba các đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, chỉ cần mắc bệnh gì là thể nhập ngũ.” Võ Bằng lên tiếng.
Dù thì gần đây, đợt tuyển quân mới cũng bắt đầu, đợi giải quyết xong chuyện bên , và Lưu Dương sẽ đưa ba họ về.
Bọn trẻ xong, vui mừng khôn xiết, chỉ cần kiểm tra sức khỏe là thể trở thành bộ đội !
Bọn họ đồng loạt cúi đầu về phía Tần Sương: “Cảm ơn chị Sương chăm sóc chúng em, chúng em vô cùng cảm kích!”
“Thôi nào, đừng khách sáo như . Tuy các em đều là trẻ mồ côi, nhưng khi xét duyệt lý lịch vẫn xem xét gia đình. Chỉ cần gia đình vấn đề gì, các em thể yên tâm theo đuổi ước mơ, phấn đấu vì nước vinh quang.”
“Hơn nữa, lý do ban đầu chị cưu mang các em, cũng là hy vọng các em thể mang theo một trái tim ơn. Chỉ khi đất nước hùng mạnh, chúng mới thể bảo vệ những mà yêu thương.”
“Các em nhất định đừng để chị thất vọng, hãy luôn ghi nhớ rằng là Hoa Hạ, thà c.h.ế.t chứ sống quỳ gối!”
“Chúng em xin ghi nhớ lời dạy của chị Sương!” Ba đồng thanh hô.
“Đi việc khác , ngày mai khi kiểm tra sức khỏe xong, chị sẽ , chị còn việc với Ngô Địch.”
“Vâng ạ!”
Nhìn ba bé rời , Võ Bằng thầm nghĩ: Những mầm non như nên đưa cho ai đây?
Anh nhất định tìm một tâm, tầm, thể để những đứa trẻ chèn ép.
Bọn họ đều là nhờ ơn của chị dâu, nếu thể tạo dựng sự nghiệp, đó cũng là một trợ lực tiềm ẩn cho đội trưởng và chị dâu.
Tuy chị dâu tham vọng gì, nhưng đội trưởng của bọn họ vững, như những em bọn họ mới bắt nạt.
Không chỉ Võ Bằng suy nghĩ , mà ngay cả Lưu Dương cũng đang cân nhắc nên đưa ba đứa trẻ đến thì phù hợp.
Tuy cấp bậc của bọn họ cao, nhưng nhiều năm trong quân ngũ, cũng chút quan hệ.
Tần Sương đến suy nghĩ của hai bọn họ, lúc cô đang hỏi han Ngô Địch về tình hình gần đây của thị trấn.
Thị trấn chỉ lớn như , nếu lạ mặt xuất hiện, nhất định sẽ chú ý.
“Dạo em thị trấn, thấy gương mặt nào lạ, hoặc là một phụ nữ nhan sắc khá xinh ?”
Ngô Địch cô hỏi , liền ngay là đang tìm .
“Chị Sương, chị đang tìm tội phạm ?”
“Ừm, một nữ thanh niên trí thức ở trong thôn chúng g.i.ế.c và đang bỏ trốn. Chị cảm thấy cô hẳn là đang trốn ở thị trấn. Đương nhiên, cô sẽ ngốc đến mức ngoài đường chờ bắt, bởi vì bên ngoài hiện giờ là lệnh truy nã cô .”
“Chỉ là thị trấn lớn lớn, nhỏ cũng nhỏ, nếu như thật sự che giấu cô thì khó tìm.”
Nghe xong, Ngô Địch im lặng hồi lâu, suy nghĩ một lúc mới : “Chị Sương thể đến phía Đông thị trấn xem thử, bên đó là khu ổ chuột, đủ loại thành phần phức tạp, ngay cả em bình thường cũng dám đến đó lung tung.”
“Biết chị tìm đang trốn ở đó đấy!”
Nghe trả lời, Tần Sương suy tư.
Nghĩ đến phụ nữ , chẳng lẽ cô tự sa ngã, cấu kết với đám đó ?