Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 268

Cập nhật lúc: 2025-04-02 23:09:42
Lượt xem: 153

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Hơn nữa, trong núi sâu nhiều thú rừng, đảm bảo thức ăn sẽ ngon hơn so với ở nhà ăn, xem như là bạc đãi bọn họ.”

Tần Sương cảm thấy nơi , cho dù mùa đông tuyết rơi, bọn họ cũng sẽ lạnh. Trong núi sâu cây cối rậm rạp, chỉ cần chặt một ít là thể đốt lửa sưởi ấm lâu. Chỉ cần lười biếng, chuyện đều thành vấn đề.

Quân y và đầu bếp theo thấy nơi , cũng hơn so với dự đoán trong lòng nhiều. Bởi vì khi đến, bọn họ chuẩn tâm lý ngủ trong hang động .

Tuy nhiên, Tần Sương vẫn : “Bên cạnh hai hang động, một cái dùng để chứa vật tư, lương thực đều để ở đó.”

“Cái còn là thiết và một loại thuốc men. Nếu bác sĩ Triệu thích ở nhà gỗ, thể chuyển hang động, chỉ là pin dự phòng cần xuống núi sạc mỗi ngày, nếu sẽ đủ điện dùng.”

chuẩn tất cả những gì thể chuẩn , còn những thứ còn thiếu, ba sung cũng .

Hoắc Đình Châu dạo một vòng, : “Nơi , sơn thủy hữu tình, chỉ cần chú ý giữ ấm mùa đông là .”

“Em cũng nghĩ , bên trong nhà gỗ đều dán đầy giấy báo, sợ mùa đông gió lùa , đốt lửa sưởi cũng ấm.”

nếu mùa đông các sợ lạnh, đợi khi đến đông đủ, thể xây một cái giường đất.”

“Không cần , điều kiện của các chiến sĩ biên cương còn bằng ở đây, cần thiết để bọn họ ở quá .”

“Ăn no ấm cật là nghĩ đến chuyện đó, nếu ăn ngon ngủ kỹ, đám chắc chắn sẽ sinh hư. Hơn nữa, bọn họ đến đây là để huấn luyện, ai chịu khổ thì cút về cho , chúng hầu hạ.”

Tần Sương , ngẫm nghĩ cũng đúng, xem là cô nghĩ nhiều . Sau đó, cô sang với Dương Minh Trạch: “Anh tư, và Đình Xuyên về , lát nữa em về , ở nhà ai trông nom em yên tâm.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Dương Minh Trạch gật đầu: “Được, hai em về , tiện thể mang một ít củi về.”

“Ừm, đường cẩn thận.”

Hoắc Đình Xuyên thấy trai thèm để ý đến , đành lên tiếng: “Anh cả, em về đây, việc gì thì cứ sai bảo em, em cái gì cũng .”

“Ừm, , mau về , về nhà nhiều việc .”

“Vâng, em .”

Nhìn dáng vẻ đáng thương của em trai, Hoắc Đình Châu khỏi day trán, phát hiện em trai dính như chứ? Chẳng lẽ là do xa nhà lâu ngày nên mới trở nên như ?

Tuy nhiên, đến đây là để chấp hành nhiệm vụ, thời gian rảnh rỗi để ý đến , thế nào, vẫn như thế là .

Sau khi hai rời , Tần Sương mới bắt đầu chỉ huy đầu bếp việc. Đám lính buổi trưa đến kịp, nhưng bọn họ vẫn ăn cơm. Vừa nhân cơ hội thử xem tay nghề của đầu bếp thế nào.

Còn về phần quân y, khi hang động, bật đèn điện lắp đặt tạm thời lên, bắt đầu sắp xếp thuốc men.

Hoắc Đình Châu thấy bên cạnh chỉ còn cô, liền đưa tay ôm cô lòng, hít hà mùi hương cô.

“Vợ , nhớ em chết, em nhớ ?”

Cảm nhận vòng tay ấm áp của , Tần Sương cũng vòng tay ôm lấy , đáp: “Nhớ, nhớ c.h.ế.t luôn chứ. Nếu nhớ , em chẳng đích gọi đến đây dẫn dắt bọn họ.”

“Đám sẽ là mũi nhọn của đất nước, giao cho ai em cũng yên tâm, cho nên đành phiền vị hôn phu của em .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-268.html.]

“Hắc hắc, vẫn là vợ với nhất, em yêu mà.”

Hai ôm một lúc lâu, Tần Sương mới : “Đi thôi, chúng cùng săn một ít thú rừng về để tối nay cải thiện bữa ăn cho bọn họ, buổi trưa cũng thể ăn một ít, nếu sẽ gì ăn.”

“Được, em. mà gần đây động vật lớn nào chứ?”

“Dù thì khả năng chiến đấu của quân y và đầu bếp cũng hạn.”

Tần Sương: “Yên tâm, những con thú dữ xung quanh đều em dọn dẹp sạch sẽ , đảm bảo sẽ xảy chuyện ngoài ý .”

thể chọn nơi để huấn luyện, đương nhiên là kiểm tra kỹ lưỡng môi trường xung quanh. Hơn nữa, cách đó xa còn nguồn nước, thể là vô cùng thuận tiện. Chỉ cần tự tìm đường chết, sâu trong núi, tuyệt đối sẽ vấn đề gì.

Sau đó, hai tay trong tay, về phía khu rừng săn b.ắ.n xa.

“A Châu, chúng thi xem ai săn nhiều hơn, chiến thắng sẽ thưởng đấy.”

“Được, lát nữa sẽ nương tay .”

Tần Sương trợn trắng mắt: “Ai thắng còn . Hơn nữa, đây là địa bàn của em, chừng em còn săn nhiều hơn đấy, dù thì em cũng rõ hơn chỗ nào động vật.”

“Được , bắt đầu thôi, lát nữa còn về ăn cơm, một tiếng sẽ kết thúc.”

“Ok, thành vấn đề, thôi!”

Bên , hai đang thi đấu săn bắn, còn bên , Võ Bằng dẫn theo đại đội vượt núi băng rừng, đường gặp bao nhiêu động vật.

Ngay cả con heo rừng chắn đường cũng Lưu Dương chỉ huy tiêu diệt. Dù thì chỉ cần đến nơi khi trời tối là , thịt tự dâng đến tận miệng, thể nào giả vờ như thấy .

Hơn nữa, và Võ Bằng gần đây quen ăn cơm thịt, ăn cháo hoa quả thật chút quen. Mà đám lính thấy đội trưởng lên tiếng, đương nhiên cũng khách sáo.

Mặc dù bình thường khẩu phần ăn của bọn họ cũng tệ, nhưng ăn thịt thoải mái như là điều thể. Giờ phút thấy nhiều thịt như , ý nghĩ gì là thể nào. Dù huấn luyện viên trưởng cũng , chỉ cần đến nơi khi trời tối là .

Rồi khi mặt trời lặn, Tần Sương thấy Võ Bằng và Lưu Dương dẫn theo đại đội đến. Chỉ là đợi đến khi ba tập hợp đông đủ, Tần Sương khỏi giật giật khóe miệng.

“Võ Bằng, chuyện là do và Lưu Dương ?”

Lúc , đám lính ai nấy đều bẩn thỉu, còn dính ít m.á.u me. Nhìn thấy đống thú rừng chất thành núi , còn gì mà hiểu, đám thèm thịt đến phát điên .

Ngay cả đầu bếp , thấy nhiều thú rừng như , hai mắt cũng sáng rực.

“Huấn luyện viên Tần, nhiều thịt như , đủ cho ăn lâu, là chúng xử lý luôn bây giờ?”

Nghe đầu bếp hỏi, Tần Sương còn thể gì khác, đành đáp: “Đã thì giao đám thú rừng cho hai , trời lạnh , hai cứ từ từ xử lý.”

“Còn nữa, tiên cứ nấu cơm tối cho ăn , đó hẵng xử lý đám thú rừng . Bên cạnh chính là suối nước, đợi ăn xong thì đến đó tắm rửa sạch sẽ, tối nay nghỉ ngơi lấy sức, sáng mai 5 giờ tập trung.”

Đầu bếp: “Rõ!”

Đám lính: “Rõ!”

Buổi tối, đám lính một bữa no nê, ăn đến mức miệng dính đầy mỡ, ăn bàn tán về môi trường ở đây. Ban đầu, bọn họ tưởng rằng đến đây sẽ chịu khổ, kết quả hơn so với tưởng tượng.

Loading...