Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 274

Cập nhật lúc: 2025-04-02 23:09:54
Lượt xem: 122

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi chiếc xe dần dần khuất bóng khỏi ngôi làng, đều ngoái đầu nơi gắn bó với hơn một năm qua.

Thời gian trôi qua thật nhanh, thoắt cái một năm trôi qua.

Cũng đến bao giờ bọn họ mới thể trở về thành phố, thật sự rời khỏi ngôi làng .

Chỉ Tần Sương là , ngày sắp đến , khi Tết Nguyên đán kết thúc lâu, kỳ thi đại học sẽ khôi phục.

Chiếc xe lao nhanh đường, đến hai tiếng đồng hồ đến ga tàu hỏa thành phố H.

Tần Sương xuống xe, giúp lấy hành lý xuống, đó dặn dò Dương Minh Trạch: “Anh tư, Viên Viên đến kinh đô mới chuyển xe, nhớ chăm sóc cô cẩn thận nhé.”

Dương Minh Trạch: “Yên tâm , sẽ chăm sóc cô cẩn thận.”

Sau khi tiễn nhà ga, Tần Sương dắt tay Hổ Tử xe, : “Đi thôi, chị dẫn em mua sắm, hôm nay em thích gì chị cũng mua cho, ?”

“Cảm ơn chị, hôm nay em vui.”

Cậu bé thật sự vui vì thể ngoài chơi với Tần Sương.

Bình thường ngoài thời gian học, bé đều ở cạnh trai luyện tập, thật sự là nhàm chán.

Tần Sương bận, chỉ thể kìm nén mong gặp cô, tiếp tục một đứa trẻ ngoan ngoãn.

May mà sắp đến Tết , bé mới trai đưa đến đây.

Lần Tần Sương nhận tin tức của Đường Thành, ông điều về kinh đô , cho nên đến thành phố, cô cần đích đến thăm ông nữa.

Sau đó, cả ngày hôm đó, Tần Sương đều dẫn Hổ Tử mua sắm.

Cho đến khi cốp xe chất đầy đồ đạc, hai mới chịu dừng tay.

Đương nhiên, mải mê mua sắm, hai cũng quên mất bữa trưa, đợi đến khi quán cơm nhà nước, là hai giờ chiều.

Tần Sương gọi hai món ăn và hai bát cơm, ăn qua loa cho xong bữa, đó tiếp tục lên đường về nhà.

Nhìn trời đất trắng xóa một màu, khắp nơi đều tuyết phủ trắng xóa, Tần Sương thầm nghĩ, lẽ chỉ ở phương Bắc mới thể thấy khung cảnh tuyệt như .

Mãi cho đến khi mặt trời lặn, Tần Sương mới đưa Hổ Tử về đến nhà.

Kết quả, đến cổng, cô thấy Hoắc Đình Châu đang chờ, mỉm cô.

“Sao xuống núi ? Sao ở trong nhà đợi, ngoài lạnh lắm đấy?”

Hoắc Đình Châu thấy cô bình an trở về, liền cưng chiều : “Không lạnh, sắp đến Tết , đang định mua sắm Tết cho , kết quả em thành phố tiễn bạn, nên ở đây đợi em về.”

“Xem em , quên mất với chuyện , chúng nhà , mang đồ đạc nhà tiếp.”

“Được.”

Hoắc Đình Châu mở cổng, Tần Sương lái xe trong, dừng , đó gọi ngoài chuyển đồ.

Nhìn thấy cả xe là đồ, Ngô Địch và Mục Nghiệp Kiêu đều há hốc mồm kinh ngạc.

Chỉ Hoắc Đình Châu là bình tĩnh như chuyện gì xảy , dáng vẻ từ .

Tần Sương : “Đều là đồ Tết và một ít quà cáp, mang sang nhà mới hết , đợi che chắn cho xe xong thì qua đó.”

Trong nhà gara, chỉ thể dùng rơm rạ che chắn cho xe, tránh để tuyết rơi dày hỏng xe.

Vân Mộng Hạ Vũ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-274.html.]

Xe cộ thời bằng , cho dù cô cải tiến ít chỗ, nhưng cũng chỉ là miễn cưỡng sử dụng .

Đợi khi Hoắc Đình Châu giúp cô che chắn cho xe xong, hai mới nhà.

Mục Nghiệp Kiêu thấy một đống đồ đạc, nên bắt đầu từ , liền hỏi: “Những thứ nào là đồ ăn, đưa cất , trong nhà ấm áp, đừng để hỏng hết đồ ăn.”

Tần Sương , liền lục lọi một lúc, đó lôi hai bao tải lớn: “Hai bao tải đều là đồ ăn, Ngô Địch, em bê ngoài, cất trong chum nước nhé.”

“Còn lê đông lạnh và hồng đông lạnh nữa, lúc nào rảnh rỗi thì lấy ăn, ngon đấy.”

Năm ngoái cô mua nhiều loại quả , mùa đông giường đất ấm áp, ăn lê đông lạnh trò chuyện, thật sự thoải mái.

Chỉ tiếc là mùa đông ở đây bán kem, nếu ăn kem thì còn tuyệt vời hơn.

Sau khi dọn dẹp xong xuôi, Ngô Địch Tần Sương nhét cho một đống đồ để ăn Tết.

Hơn nữa, năm nay cô dự định sẽ đưa Tô Lăng đến đây cùng ăn Tết.

Qua một thời gian quan sát, cô phát hiện nhóc cũng tiềm năng.

Cho nên, một đứa trẻ như , đương nhiên là cô tự bồi dưỡng, việc cho cô kiếm tiền.

Tuy nhiên, những theo cô, cô sẽ để bọn họ chịu thiệt, mua xe mua nhà đều là chuyện đương nhiên.

Hoắc Đình Châu thấy quà của , liền : “Bây giờ mặc , là lãng phí quá ?”

“Không , đợi khi huấn luyện xong, thể mặc, hơn nữa ngày mai ngoài mua sắm ? Ngày mai thể mặc luôn, mua quần áo là để mặc, kiểu dáng quần áo sẽ còn hơn, cho nên đừng cất giữ, biến thành đồ cổ mất.”

“Được, em.” Nhìn bộ quần áo mới tay, thầm nghĩ, vẫn là vợ , bất kể lúc nào cô cũng nhớ đến .

Sau khi chia quà xong, còn đều cất tủ.

Tần Sương lấy hai gói kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, định bụng ngày mai núi chia cho đám lính đáng thương .

Đám thanh niên trai tráng khỏe mạnh, một thời gian hành hạ, bây giờ trở nên thô ráp, xí, nếu cho mỗi một hộp kem chống nứt nẻ, e rằng tình trạng của bọn họ còn thảm hại hơn bây giờ.

Cho nên, quà Tết năm nay, cô định tặng cho mỗi một hộp kem dưỡng da.

Nếu , khi huấn luyện xong, e rằng ba bọn họ cũng nhận nổi.

Buổi tối, Tần Sương để Mục Nghiệp Kiêu nấu cơm, mà lấy nồi lẩu hôm qua , cho thêm một ít nguyên liệu , mấy tiếp tục ăn tạm một bữa.

Thời tiết quá lạnh, mỗi xào xong, đợi đến lúc ăn cơm thì thức ăn cũng nguội .

Hơn nữa, tay nghề nấu nướng của Mục Nghiệp Kiêu cũng bình thường, cho nên cứ tạm bợ qua ngày là .

Chỉ là bữa cơm tất niên năm nay, e rằng hỏi xem trong những lính ai nấu ăn , nếu chắc chắn sẽ bánh chưng bánh tét mà ăn.

Cô vụng về như , ngoài việc bỏ tiền mua nguyên liệu, bếp đúng là mạng của cô.

Sau khi ăn tối xong, Hoắc Đình Châu liền mặt dày mày dạn chui phòng của Tần Sương.

“Vợ , qua Tết chúng thể đăng ký kết hôn ?”

Tần Sương trợn trắng mắt: “Anh nóng lòng đến ?”

Hoắc Đình Châu ôm cô lòng, nũng nịu : “Vợ , cũng còn trẻ nữa, hơn nữa lúc em , qua Tết sẽ kết hôn với , em thể nuốt lời .”

“Được , kết hôn thì kết hôn, nhưng mà chuyện con cái, em đợi thêm hai năm nữa, dù hiện tại em còn chăm sóc cho bản , nếu như thêm một đứa trẻ nữa, chắc chắn em sẽ phát điên mất.”

“Được, theo em, là để Đình Xuyên kết hôn sớm một chút, đó để sinh con cho chúng .”

Loading...