Đối với vị tổng giám đốc trẻ của tập đoàn, nhân viên trong công ty bất kỳ sự bất mãn nào, thậm chí còn ngưỡng mộ, bởi vì Hoắc Cảnh Dục nghiệp thành lập công ty riêng ở nước ngoài, thể là giỏi.
Hoắc Cảnh Hoài, con trai thứ hai, và Hoắc Thanh Hàm, con trai thứ ba, cùng nghiệp, cũng tuyển thẳng quân đội, để thực hiện lý tưởng của riêng .
Chỉ Hoắc Cảnh Thư, ai ngờ , đứa trẻ từ khi nào học kiến thức y học cổ truyền và ngoại khoa, cũng nghiệp đại học du học nước ngoài.
Tần Sương thấy các con lớn, cũng bắt đầu cuộc sống riêng, năm cô giao hết việc trong phòng thí nghiệm cho hai học trò, bản cô bắt đầu cuộc sống nghỉ hưu.
Hôm nay, Tiểu Chanh Tử chạy đến mặt Tần Sương : “Bác Sương, chị đều , con buồn chán quá, ai đánh với con.”
Tần Sương khổ: “Bọn họ lớn , đương nhiên rời nhà thực hiện lý tưởng của , Tiểu Chanh của chúng còn nhỏ, đợi con lớn lên cũng sẽ như .”
“Aiz, khi nào con mới lớn lên? mà bác dâu, con kể cho bác , em trai con tối qua hát karaoke với bạn về, bác xem nó là việc đàng hoàng ?”
Nói đến Tiểu Bình Quả, nó giống ai, từ lúc thích xem những ngôi ti vi, ngay cả phòng ngủ của nó cũng là poster, tiền lì xì hàng năm gần như đều dùng để theo đuổi thần tượng.
“Tiểu Bình bây giờ còn nhỏ, hiểu chuyện, lớn lên sẽ thôi.”
Vừa lúc hai đang chuyện, điện thoại của Hoắc Cảnh Dục gọi đến, Tần Sương máy, bên truyền đến giọng bất lực: “Mẹ, Tiểu Bình diễn viên nhí , hôm nay con tình cờ gặp, con còn thằng bé gan to như !”
Tần Sương sững sờ: “Đi đến công ty của chúng ?”
“, còn cùng với bạn, một thương hiệu thời trang trẻ em của chúng đang tìm mẫu, đó chọn Tiểu bình, hơn nữa còn là miễn phí, cần tiền, chỉ vì trải nghiệm!”
Tần Sương xong, cũng bất lực : “Con bảo đưa nó về , đừng để ba con , nếu chắc chắn roi mây xào thịt.”
Hoắc Cảnh Dục đáp: “Được, con bảo chú Tô Lăng đích đưa nó về, thằng bé dạy dỗ sắp bay lên trời.”
“Biết , con cũng chú ý sức khỏe, tối về ăn cơm.”
Hoắc Cảnh Dục ừ một tiếng cúp máy, đó Tiểu Bình Quả ngơ ngác đưa về nhà.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tần Sương thấy con về, cũng lên tiếng hỏi: “Tiểu Bình , gần đây con là da dẻ căng cứng , dám trộm nhận quảng cáo ?”
Tiểu Bình chu mỏ: “Con cũng lấy tiền, chỉ là chơi thôi mà, ?”
“Ah, con thế nào cho , nếu con diễn viên cũng , nhà chúng tập đoàn giải trí, nhưng điều kiện là con ảnh hưởng đến việc học, bất kỳ môn học nào điểm kém là con .”
Ban đầu, Tiểu Bình còn buồn, đó thấy câu : “Bác dâu phản đối con diễn viên? Họ nghề đó là trò hề.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-480-ket-thuc.html.]
“Không phản đối, bây giờ là thời đại nào mà còn trò hề, thật là văn hóa.”
“ mà bác dâu, nếu ba con thích nghề thì ?” Mỗi theo đuổi thần tượng ba phát hiện, m.ô.n.g đều đánh.
“Được , kỳ học nếu con thi top 10 trường, bác sẽ tìm cho con một quản lý, hè sẽ đóng phim, con thấy thế nào?”
“Đương nhiên nếu con đạt thì hè chỉ thể ở nhà học bù, đường lui.”
Tiểu Bình : “Được, con lời bác dâu, việc của ba con để bác lo, giờ con học.”
Thấy nó là , Tần Sương cũng bất lực: “Em trai con đàng hoàng, con học theo nó, nhà các con đều trông chờ con đấy.”
Ba đáng tin cậy đành, em trai cũng đáng tin cậy, thật đời nghiệp gì.
Khi năm tháng trôi qua, những đứa trẻ xung quanh đều bắt đầu lập gia đình, những bạn ngày xưa cũng dần già .
Các con của họ đều tỏa sáng trong lĩnh vực riêng, thời đại hiện nay cũng là thời đại của những trẻ tuổi.
Khi họ trở thành ông bà, mới phát hiện rằng thực sự già .
Năm 60 tuổi, Hoắc Đình Châu thành công nghỉ hưu, nghỉ hưu xong thì đưa vợ bay khắp thế giới, hai yêu thương, gắn bó với cả đời, nhưng ít gặp , để hối tiếc trong đời , hai cứ như suốt 20 năm.
Kết quả là khi họ hơn 80 tuổi, sức khỏe vẫn , ở nhà vui vầy với cháu chắt một thời gian, hai biến mất khỏi tầm mắt của con cái.
Cho đến khi hai thể nữa, tóc bạc trắng, mới yên tâm ở trong biệt thự, trải qua những năm tháng cuối đời.
Mùa hè năm đó, gió nhẹ thoảng qua, Tần Sương và ông xã ghế bập bênh trong vườn, cánh hoa trong vườn theo gió bay bay.
“Sương Sương, gặp em là hạnh phúc của đời , kiếp chúng ở bên ?” Đời dài dài, còn kiếp với cô .
Tần Sương mỉm hiền dịu: “Được, kiếp chúng sẽ là thanh mai trúc mã, cùng lớn lên, như sẽ bỏ lỡ nhiều thời gian như , chồng ơi... đời thật .”
Hoắc Đình Châu nhận câu trả lời hài lòng, nhắm mắt .
Tần Sương đặt những lá thư cho con cái lên bàn, nắm tay đàn ông của , cũng nhắm mắt một cách thanh thản.
Họ gặp trong thời kỳ đặc biệt, họ là mối lương duyên vượt qua nhiều thế kỷ, cùng bầu bạn cả đời, đây là câu chuyện của họ, nếu kiếp thể, họ vẫn nối duyên .
HOÀN