Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 72
Cập nhật lúc: 2025-03-30 23:16:45
Lượt xem: 213
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“ , nhưng những nước Đức đó cao ngạo, lúc cháu phiên dịch cũng chú ý chút.”
“Chú Đường, nơi là địa bàn của chúng , cho dù là tới khảo sát thị trường đầu tư, chúng cũng thể dâng thể diện lên để đánh.”
“Hơn nữa lời , tự cao tự đại thể kinh doanh.”
“Cháu tin tưởng, chỉ cần chúng thể hiện thực lực ở nơi đó, bọn họ sẽ động tâm.”
Đường Thành thở dài, ông cũng đạo lý .
ai bảo hiện tại bọn họ việc cầu chứ.
Chỉ cần quá phận, bọn họ vẫn thể chấp nhận.
Đương nhiên nếu quá phận, ông cũng chỉ thể tùy duyên.
Mà Tần Sương ông cũng khó xử, đành mở miệng nữa : “Chú Đường, quốc gia chúng cho dù những đó, sớm muộn gì cũng sẽ cường đại lên, cho nên cần nghĩ quá nhiều, tin tưởng lực lượng nhân dân.”
“Tốt , Tiểu Tần cháu đúng, là chú Đường hẹp hòi.”
Đường Thành cảm thấy chính thật sự là già , sống đến tuổi , còn thông thấu bằng một đứa trẻ.
Ngay đó : “Đứa trẻ ngoan, đây là những việc mà ngày mai tiếp đãi cần chú ý, cháu trở về xem, hiểu hỏi .”
Tần Sương tiếp nhận văn kiện: “Vâng, cháu việc chú cứ yên tâm.”
Sau khi Tần Sương chuyện với Đường Thành xong, cầm văn kiện trở về nhà khách.
Lúc , khỏi phòng nữa.
Cơm chiều cũng là mua một phần gà rán ở thương thành, ăn xong việc.
Nằm ở giường ván gỗ cứng ngắc, dù thế nào cũng đều ngủ .
Lúc nhắm mắt , sẽ nhớ tới bộ dáng của lão ba.
Cũng , gần đây nhớ ông .
Luôn cảm giác tai họa một ngàn năm, lão ba của cô khẳng định cũng còn sống.
Mà cô chính là, lúc một đàn ông như dân chạy nạn đang ở núi lớn nướng gà rừng.
Vừa nướng còn lẩm bẩm: “Tiểu Sương Sương cũng thể nhớ , nhớ con nhóc thối chết.”
“ lão tử chết, để nhiều tiền như , lúc hẳn là đang ở nơi nào sống sung sướng ?”
Tần Phong nhớ con gái nhà , nhớ nhung nước mắt chảy xuống .
Con gái của ông, từ nhỏ , thật vất vả nuôi lớn lên, ông còn ông ngoại, chính chết.
Sớm sẽ như , lúc nên chiêu con rể tới cửa, giữ đời cho nhà họ Tần.
Chỉ tiếc, hiện tại cái gì cũng đều muộn.
Nhìn đất đai chân, cũng thở ngắn than dài.
Nếu ký ức của nguyên chủ, đều nghi ngờ bệnh.
Ai thể nghĩ thủ lĩnh hắc đạo kiếp , trọng sinh thành nhân viên vùng quốc gia.
Nếu chính bằng bản lĩnh vượt qua thử thách, lúc cỏ mộ đều cao ba mét.
Hơn nữa nguyên chủ cũng một đứa con gái tên là Tần Sương, cũng thể là áo bông rách nhà .
Ngày tháng ai đấu võ mồm, thật là hoài niệm.
Ông tùy tiện ăn một con gà , khởi hành lên đường nữa.
Dựa theo tốc độ mắt, về đến Bắc Kinh đoán chừng còn một tháng.
Mà nếu vận khí , gặp xe lửa chuyển than đá thể nhờ xe.
Nếu còn tới nhà, ông đông c.h.ế.t ở mùa đông năm nay.
Còn ai thảm hại hơn ông khi xuyên qua ?
Lúc thảm trạng của ông đối lập với Tần Sương, quả nhiên giờ phút vẫn là Tần Sương tương đối thoải mái.
Nếu nếu hai đổi cho , đoán chừng Tần Sương sớm bùng nổ.
Rốt cuộc loại phận xui xẻo , là đều sẽ ghét bỏ phiền toái.
Cũng chỉ Tần Phong vì chăm sóc cho nữ nhi của nguyên chủ, mới thể liều mạng trốn về nhà.
Sắc trời dần tối.
Tần Sương ở trong bất tri bất giác tiến mộng .
Trong mơ thấy chính kiếp , mơ thấy trường hợp đồng quy vu tận.
Mơ thấy thật nhiều thật nhiều.
Chỉ là mơ thấy Hoắc Đình Châu.
......
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-72.html.]
Ngày kế tiếp theo, Tần Sương mở mắt là cách vách đánh thức.
Nghe tiếng mặt đỏ tai hồng, đỉnh đầu Tần Sương một vạn con ngựa lao nhanh qua...
Cần kích thích như ?
Cô ân ái thì ân ái, vần gì giống như đánh ?
Còn phụ nữ , kêu to thật khó , trong lòng thấy ghê ?
Nếu cô là đàn ông, đều khiến cô câm miệng.
Cô giơ tay thời gian, buổi sáng 5 giờ 12 phút.
Cô bực bội gãi tóc, dậy nhà vệ sinh công cộng.
Lúc trở về, cách vách còn xong việc.
Hơn nữa gặp đàn ông đối diện , cũng vô cùng hổ.
Đứng ở hành lang, đều thể thấy rõ ràng, trong phòng đang cao trào.
Cô nghĩ, đợi chút nếu đổi phòng .
Tiếp tục ở tra tấn cô một nữa, cô sợ sẽ khống chế , phá phòng ném ngoài.
Lúc trở phòng, đổi quần áo lập tức cửa.
Cô sợ tiếp tục ở, lỗ tai sẽ điếc.
Mà lúc cô xuống lầu, thấy đang chuyện lầu đài.
Rốt cuộc ảnh hưởng thật sự là .
Cho dù là vợ chồng, cũng chú ý chút chứ!
Nếu là dẫn trẻ con cửa, thấy tiếng , dạy hư trẻ con .
Tần Sương qua, gì thêm, bình tĩnh nhà khách.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô xen việc của khác, dù ở hai ngày sẽ về nhà.
Đi Tiệm Cơm Quốc Doanh, ăn bữa sáng hiệu sách.
Cô và Đường Thành đẽ hẹn , hôm nay Đường Thành dẫn cô qua bên .
lúc đến hiệu sách còn mở cửa.
Nhìn cách ước định còn nửa giờ.
Tần Sương bộ một vòng ở gần đó.
Nhìn bọn nhỏ sáng sớm ba dùng gậy giáo dục, lập tức chút buồn .
Trước ba , ông là lớn lên ở gậy gỗ còn tin.
Hiện giờ chính mắt chứng kiến.
Thật đúng là mới mẻ.
Đánh trẻ con như , sẽ càng đánh càng phản nghịch ?
nước mũi chạy đến mặt cô, lập tức phát biểu ngôn luận.
Đừng ba họ, cô đều tưởng đánh họ một trận.
Sao bẩn thỉu như ?
Nếu là con của , ngẫm đều cảm thấy ngứa tay.
Xem quả nhiên hùng hài tử còn giáo dục bằng gậy gộc.
Về con gái giống cô, còn thể nuông chiều.
Ai bảo cô chính là lão ba sủng lớn chứ.
Nhìn bản lĩnh hiện giờ của cô là thể chứng minh lão ba giáo dục sai, thể tham khảo.
Khi hùng hài tử dạy dỗ xong, tâm tình cũng ít.
Quả nhiên khác vui, cô vui vẻ.
Chờ trở về hiệu sách nữa, lúc thấy Đường Thành đang mở cửa.
Cô qua, chào hỏi : “Chú Đường, buổi sáng lành!”
Đường Thành thấy tiếng, đầu mỉm trả lời: “Sớm, đồng chí Tiểu Tần.”
“Chú Đường, chúng cái gì qua?”
Đường Thành mở cửa hiệu sách , trả lời: “Chờ Tiểu Linh tới, chúng sẽ , những đó còn hai giờ mới thể tới, cho nên đừng gấp.”
“Cháu sốt ruột, chính là hỏi một chút, còn hôm nay cháu ăn mặc vấn đề chứ? Nếu , hiện tại cháu về đổi.”
Lúc cô tùy ý quen, đột nhiên nghiêm túc, còn chút quen.
Hôm nay cô vì hơn cố ý mặc một áo sơmi màu trắng và quần tây màu đen, phối hợp một đôi giày da đen.