Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 86

Cập nhật lúc: 2025-03-31 14:11:43
Lượt xem: 245

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nếu như nắm dày của chị Sương, thì chẳng cả của sẽ gặp nguy hiểm .

Tiếp đó, chỉ thấy một đàn ông như tiểu bạch kiểm bận rộn trong phòng bếp.

Mà Vu Viên Viên thấy Hoắc Đình Xuyên tới thì cho rằng đang vội ăn. Liền mở miệng : “Sắp nấu xong , lấy bát đũa bày bàn .”

Mạch não của Hoắc Đình Xuyên cắt đứt, thể gì khác hơn là lấy bát đũa, máy móc khỏi phòng bếp.

Nghĩ thầm, mặc dù dáng dấp của đàn ông kém hơn cả, nhưng mà nếu so sánh về khả năng nấu ăn thì giỏi hơn cả nhiều.

Nếu cả còn tới nữa thì chị dâu nhỏ cũng còn.

Suy nghĩ, là lát nữa gọi điện thoại cho cả.

Việc , bây giờ thư cũng kịp nữa .

Tiếp đó chờ đến khi tất cả món ăn bày lên bàn, Tần Sương liền bảo rửa tay, chuẩn ăn cơm.

Vốn cho rằng Lục Thần khoác lác, nghĩ tới thật sự tay nghề.

Nhìn đủ loại món thịt cá, ngay cả Vu Viên Viên cũng cam bái hạ phong.

Lục Thần thấy đều xuống xong thì lúc mới chút ngượng ngùng : “Xin chào , là Lục Thần, thể sẽ ăn chung với , còn xin chiếu cố nhiều hơn.”

Lục Thần gia nhập , tất cả đều biểu thị hoan nghênh.

Chỉ Hoắc Đình Xuyên rầu rĩ vui, Lục Thần mắt.

Không đến ngoại hình điển trai, mà còn nấu ăn ngon như thế, thật quá đáng.

nào mà chị Sương thích ăn uống.

một bàn ngư yến, ngay cả cũng chút trông mà thèm.

Vẫn là Tần Sương mở miệng : “Nào nào nào, chúng nếm thử tay nghề của thanh niên tri thức Lục , ngon.”

Ngay cả Vu Viên Viên cũng : “Sương Sương, thanh niên tri thức Lục gia nhập, cũng cần một tớ nấu cơm, là tớ thể lén lút lười , hi hi.”

“Có thể, hai cứ nấu cơm, đều thể nghỉ ngơi một chút, coi như phí cực khổ ăn chung.”

Lục Thần xong thì cũng biểu thị : “Vậy thì cảm ơn thanh niên tri thức Tần.”

“Được , bắt đầu ăn thôi.”

Tần Sương dứt lời, đám lập tức bắt đầu động đũa.

Dương Minh Trạch ăn xong một miếng thì lập tức lau mắt mà em .

Khỏi cần , chỉ với tay nghề thì cũng thể c.h.ế.t đói .

Mọi cắm đầu ăn cơm, nhanh liền ăn sạch một bàn đồ ăn.

Lục Thần đĩa đồ ăn, cuối cùng cũng hiểu tại Vu Viên Viên bảo nấu nhiều một chút.

Những thật sự thể ăn.

Ngay cả chính cũng kiểm soát , ăn quá no.

Sau bữa ăn, Tần Sương sờ lấy chiếc bụng no tròn, cảm thán : “Đây mới là cuộc sống của con , thoải mái.”

Ngay cả Mục Nghiệp Kiêu cũng sờ lấy bụng, xúc động : “Cuộc sống theo Sương Sương ăn thịt, quả thực là một trong những lựa chọn đúng đắn nhất của đời tớ.”

Tần Sương dáng vẻ ăn quá no của tất cả thì cũng : “Sắp đến mùa đông , nếu cứ tiếp tục ăn như thì lẽ là đầu xuân năm , chúng đều sẽ béo thành heo, cho nên quyết định, đông chỉ ăn hai bữa cơm, dù thì cũng việc, cũng chỗ để tiêu hao thể lực.”

Vu Viên Viên biểu thị: “Tớ đồng ý, ăn hai bữa là , còn thể tiết kiệm chút lương thực.”

Hoắc Đình Xuyên cũng mở miệng : “Nghe chị Sương, bảo trì thể lực là , cần thiết ăn ba bữa trong khi gì.”

Dương Minh Trạch : “Em gái cần tiết kiệm như , tiền, nuôi em.”

Mà Tần Sương buồn trả lời: “Anh tư, đông việc, ngủ đến khi nào tự tỉnh thì thôi, đó ăn cơm, như ? 9 giờ ăn chút gì đó, buổi chiều 4 giờ thì ăn thêm một bữa là , nếu như buổi tối đói bụng thì cũng thể ăn chút bánh ngọt uống chút mạch nha.”

“Mặc dù em vẫn còn đang ở trong giai đoạn phát triển, nhưng nếu như cứ ăn như thế thì sớm muộn cũng sẽ béo lên, em cũng biến thành quái dị.”

Dương Minh Trạch xong lời của em gái thì cảm thấy đúng là như .

Vừa nghĩ tới lúc đông cần việc, liền vui vẻ.

Vì bọn họ tới muộn cho nên đại đội trưởng cho nhiều lương thực.

Nếu ăn hết thì cũng chỉ thể bỏ tiền mua.

Cũng may, bọn họ mua lương thực trong thôn cần phiếu lương, đưa tiền là .

Đương nhiên là những thanh niên tri thức điều kiện sẽ khó khăn hơn nhiều mùa đông .

Sau khi ăn cơm trưa xong, Tần Sương liền bảo ngủ trưa, cô ngủ trưa cho nên dẫn Dương Minh Trạch và Lục Thần chuyện gì phía núi.

Dương Minh Trạch lớn như , đây vẫn là đầu lên núi, lá vàng rụng đầy đất, cảnh sắc hết sức xinh . Ngay cả Lục Thần cũng mê mẩn.

Chỉ Tần Sương , : “Chúng ăn no bụng, bây giờ cứ chậm , nhanh dễ đau bụng, chờ đó em thể tìm đồ ăn ngon thì hai cầm lấy, thể chạy loạn ở đây, trong sói và hổ, ngay cả lợn rừng cũng thường xuyên ngang qua, nếu như gặp nguy hiểm thì hai cần theo hiệu lệnh của em, ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-86.html.]

Hai xong lời Tần Sương thì đều gật gật đầu tỏ vẻ hiểu.

Ba dần dần bên trong, cỏ dại cũng càng lúc càng nhiều hơn.

Tần Sương , để ý cảnh chung quanh.

Mùa , rắn ít qua , ngay cả động vật nhỏ cũng nhiều như .

Dương Minh Trạch em gái cầm lấy tảng đá, tùy tiện ném một cái như , đám gà rừng mới chạy nhảy lập tức ngã xuống.

Ngay cả Lục Thần cũng sùng bái.

Dương Minh Trạch sải bước tới, cho hết gà rừng trong gùi, đó tiếp tục về phía cùng em gái.

Chờ đến khi đến chỗ cây hạt dẻ, Tần Sương mới lên tiếng: “Hai nhặt hạt dẻ đất, cẩn thận đừng để đ.â.m dính, em lên cây rung quả xuống, dù thì cũng thể ăn những thứ mùa đông, ăn bao no.”

Hai xong thì hạt dẻ đầy đấy, cũng chút kinh ngạc.

Nghĩ thầm, thật sự thể ăn thứ ?

Không bọn họ ăn qua, chủ yếu là thấy dáng vẻ vốn của hạt dẻ cho nên .

Nếu là Tần Sương thể ăn thì lẽ hai bọn họ sẽ coi như thấy thứ , cũng sẽ .

Sau đó, 3 liền bắt đầu nhặt hạt dẻ mặt đất tải.

Lần ba bọn họ ngoài mang theo mấy cái gùi và tải.

thì Tần Sương thế nào thì bọn họ sẽ thế đó.

Không hiểu cũng giả là hiểu.

Tần Sương dáng vẻ tận tụy của hai thì cũng vui mừng.

Nếu lựa chọn xuống nông thôn, như thì sớm thích ứng với cảnh nơi .

Trong thôn chỉ bấy nhiêu lương thực, bên ngoài thì cần lương phiếu, nếu trải qua mùa đông lành thì đều cần chăm chỉ một chút.

Nếu bây giờ lười biếng thì mùa đông chịu khổ cũng là đáng đời.

Cô cũng gặp qua những thanh niên tri thức cũ , ngoại trừ mấy sẽ cùng lên núi tìm kiếm đồ ăn thì những còn , hoặc là tiền, hoặc là lười.

Chờ đến khi nhặt xong hạt dẻ bên , Tần Sương liền tìm một hố nhỏ, giấu hết đồ bên trong.

Chờ lúc nào về thì đến lấy.

Nếu cứ mang đống đồ nặng theo thì sẽ vướng chân vướng tay, còn lãng phí sức lực.

Một đường qua, sự dẫn dắt của Tần Sương, hai nhanh chóng cầm thịt rừng.

Nhìn dáng vẻ của hai , Tần Sương cũng khống chế ha ha ngừng.

Vẫn là Dương Minh Trạch hỏi: “Em gái, lấy nhiều như , nếu ăn hết thì chẳng sẽ lãng phí ?”

“Anh tư, sẽ thanh niên tri thức cũ tới mua, thậm chí còn rẻ hơn chợ đen một tệ, khi các đến thì đều như .”

“Phải , phiếu thì khó ăn thịt, bọn họ còn săn, cho nên vì tất cả đều là em chiến hào cho nên em cho bọn họ chút ưu đãi và phúc lợi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Chúng cũng thể ăn thịt cá mỗi ngày mà để khác đúng ?”

“Thỉnh thoảng ăn thì còn dễ , nhưng mà trong thời gian dài, chắc chắn sẽ đỏ mắt đ.â.m d.a.o lưng, chú ý tới, còn bằng lôi kéo xuống nước cùng , khi đều như thế thì cũng sẽ đỏ mắt, hiểu ?”

Mắt Dương Minh Trạch sáng lên, ha hả trả lời: “Vẫn là em gái lợi hại, em đây chính là, chuyện thì cùng chuyện , ngủ thì cùng ngủ, g.i.ế.c thì cùng g.i.ế.c đúng !”

Tần Sương:... Ví dụ kiểu gì đây?

“Anh tư, trong lòng rõ là , cần giải thích một nữa.”

Nhìn dáng vẻ ăn quả đắng của Tần Sương, Lục Thần cũng che miệng trộm.

Lúc Tần Sương thấy dấu chân của lợn rừng thì lập tức cảnh giác trong nháy mắt.

Hơn nữa thấy tình huống phân và nước tiểu chung quanh, cô liền lợn rừng đang ở gần đây. Tiếp đó mở miệng : “Hai các leo lên cây , em phía một chút, gần đây lợn rừng qua , nếu may mắn thì sẽ ăn thịt lợn rừng.”

Nhìn dáng vẻ em gái ma quyền sát chưởng, Dương Minh Trạch chút bận tâm : “Em gái, giúp em, cũng một ít công phu quyền cước.”

“Không cần, nếu theo em thì em còn để ý đến , tự em thì thể giải quyết, yên tâm !”

thì cô cũng là uống Đại Lực Hoàn, cho dù vũ khí thì cũng thể đập c.h.ế.t lợn rừng. Hơn nữa cô cũng quen chiến đấu một .

Dương Minh Trạch thấy em gái như thì thể gì khác hơn là lời leo lên cây cùng Lục Thần.

Nếu Tần Sương hỗ trợ thì với thủ của Lục Thần, chắc chắn là thể leo lên cây.

Vừa liền đây là trai công tử sống trong nhung lụa.

Chờ đến khi sắp xếp cho hai xong, Tần Sương mới nhanh chóng về một bên khác.

Nhìn bóng dáng Tần Sương biến mất, Lục Thần mới lên tiếng: “Minh Trạch, thấy em gái lợi hại, chúng cần quá lo lắng.”

“Ôi, , đây tình thương sẽ khiến bản hỗn loạn . , mà còn để em gái chăm sóc cho nên luôn cảm thấy quá phế vật.”

“Nếu như ông nội bà nội sống ở đây như thế nào thì chắc chắn là sẽ khó bảo vệ đôi chân của .”

Loading...