“Chị cũng , chuyện nào của quân đội cũng bí mật, thì em cũng ngại hỏi.”
“Tối hôm qua gọi ?” Tần Sương nhíu mày .
“Hắc hắc, do chú tới ? Dù thì em cũng bảo trai chuẩn một chút.”
Cậu kiên quyết thừa nhận là tai mắt cho cả mà chỉ là nhắc nhở thiện ý.
Mà Tần Sương dụng ý của thì cũng gì.
Cảm thấy cũng , ít nhất thì trong lòng cũng tính toán, kết quả thằng nhóc gọi điện thoại cũng vô ích, vẫn báo tin .
Bây giờ nàng xem khi ba vợ về thì cẩu nam nhân sẽ biểu tình gì.
Ngay khi hai sắp rèn luyện xong, chỉ thấy Dương Minh Trạch đỡ cha nhà tới.
Nhìn dễ dàng.
Tần Sương cũng đen mặt : “Hai tới đây gì, bây giờ chúng cũng về .”
“Nhất là ông già ba đấy, còn tình huống của ? Không ở nhà dưỡng thương mà còn đây gì?”
“Nếu như vết thương nứt , chăm sóc , ba thọt hả?”
“Nếu ba thọt thì con cũng cần ba nữa, quá mất mặt!”
Tần Phong thấy con gái thì cũng chột .
Chỉ là, đang nhiều ngoài như , tại nhẹ nhàng một chút. Sau đó ông lấy lòng : “Sương Sương , do ba quá chán , cho nên con đừng nóng giận, Minh Trạch đỡ ba cả đường.”
“Hơn nữa, lâu ba thấy con tập võ cho nên xem.”
Chủ yếu nhất là ông bộ một chút.
Tần Sương thấy đức hạnh của cha già thì lập tức ông đang nghĩ gì. Sau đó : “Anh tư, đừng nuông chiều thật của ông , thương thì giác ngộ của bệnh nhân.”
“Chờ đến khi vết thương lành thì sẽ tự , bây giờ mau mau về, em và Đình Xuyên sẽ chặt hai bó củi mang về.”
Dương Minh Trạch thấy em gái tức giận thì cũng dám gì.
Chuyện bên , còn gọi điện thoại về kinh đô, đợi đến ngày nghỉ lên trấn thì gọi.
Có một chuyện tiện qua điện thoại của đại đội, cho nên cũng gấp gáp .
Cuối cùng, hai tới như thế nào thì trở về như thế đó.
Nhìn hai rời , Tần Sương và Hoắc Đình Xuyên liền nhặt củi.
Cảm thấy buổi chiều hôm nay tăng tốc đốn củi tìm đồ núi.
Thời tiết bên lạnh liền lạnh, tầm một tháng nữa là sẽ tuyết rơi.
Tuyết lớn ngập núi cũng chỉ đùa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Còn nữa, cô cũng bảo tăng nhanh tốc độ nhà cho tư mới .
Chờ hai cầm củi lửa về đến nhà thì thấy trong nhà thêm một .
Tần Sương trông thấy tới thì cũng kinh ngạc.
“Anh , tới lúc nào thế? Sao với bọn em?”
Người tới là ai khác, chính là con trai lớn của nhà họ Dương, Dương Minh Thần.
Vốn là cũng nghĩ là sẽ đến đây, là do trùng hợp công tác ngang qua cho nên mới ghé xem.
Kết quả tới thì nhận niềm vui lớn. Tiếp đó chút u oán : “Em gái, chú ba trở về, chuyện lớn như , em cho ? Em ông bà nhớ chú ba ?”
Tần Sương thấy thế thì thể gì khác hơn là giải thích : “Ba em mới về từ chiều hôm qua, hơn nữa tư vẫn với ?”
Nói xong thì còn Dương Minh Trạch, nghĩ thầm cô cũng cõng cái nồi , cõng thì tự cõng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-97.html.]
Mà Dương Minh Trạch thấy em gái thì cũng chỉ đành : “Anh cả, trách em gái , thật sự bất ngờ cho nên em còn kịp gọi điện thoại.”
“Hơn nữa bây giờ chú ba thương, cho dù trong nhà thì cũng chỉ nóng nảy lo lắng, bằng đợi chú ba lành .”
Dương Minh Thần thấy bọn họ đều như thì cũng gì nữa. Chỉ Tần Phong : “Chú ba, chú về kinh đô với cháu luôn ? lúc cháu tới, xong thì sẽ trở về.”
Nhìn cháu trai lớn đột nhiên xuất hiện, Tần Phong cũng chút bất đắc dĩ.
Bây giờ ông mới tìm con gái, liền nhân tiện nhiều nhà như thế.
Hơn nữa, đúng là chuyện quá trùng hợp.
Hôm qua ông mới đến đây, mà hôm nay một họ hàng đến.
Cũng , là do đời quá cô đơn, cho nên khi đến thế giới , ông trời mới cho ông nhiều như .
Nếu như mới tới mà gặp tình huống thì .
Nghĩ đến nhiệm vụ của , Tần Phong thể gì khác hơn là trả lời: “Cái , Minh Thần đúng ?”
“Là cháu, chú ba.”
“Khục, lâu chú ba trở về, bây giờ còn thương, chú ở với mấy em gái cháu mới về.”
“Dù thì chú cũng còn nhiệm vụ cần về bàn giao, chúng nên nóng vội nhất thời, cháu thấy ?”
“Được, chú ba.”
Dương Minh Thần nghĩ tới chú ba trở về, đúng là nên ở cạnh em gái nhiều một chút.
Vào thời điểm ba ở bên, đúng là em gái chịu khổ nhiều.
Bây giờ thật vất vả cha ruột mới trở về, đúng là thể gấp gáp .
Thấy bọn họ xong, Tần Sương cũng : “Sao cả tới đây sớm thế? Là khác đưa tới đây ?”
“Ừ, xe chở đến cửa thôn thì bảo bọn họ , sáng mai đến đón cho nên ở đây đêm nay.”
“Được , ở cùng phòng với ba em là , nếu xong thì ăn sáng , chờ lát nữa chúng còn bắt đầu việc.”
“Được, ăn cơm .”
Chờ đến khi ăn sáng xong, Tần Sương thuốc cho cha già, để cả ở nhà cùng cha già.
Lúc bọn họ liền bắt đầu việc.
Bây giờ công việc ngoài ruộng cũng sắp kết thúc, còn nhiều việc nữa.
Cho nên Tần Sương đến nơi thì bắt đầu việc.
Mấy ngày nay Dương Minh Trạch cũng quen với công việc ở nơi đây.
Chỉ cần công việc cường độ cao thì thể .
Dù thì một ngày cũng thể kiếm 8 công điểm.
Chỉ điều, nếu so sánh với em gái thì đáng chú ý chút nào.
Cũng may trong thôn chỉ nàng là yêu nghiệt như thế, cũng đến nỗi ngượng ngùng.
Dương tên thần bên , tại nhà cũng là ở , chuyện những ngày qua với chú ba. Vừa giúp em gái sắp xếp củi trong nhà.
Bình thường củi khô mà mấy Tần Sương nhặt cũng sẽ phơi ở nhà mới chất kho củi.
Dù nhánh cây dính sương hoặc khô.
Mà Tần Phong Dương Minh Thần bận tới bận lui thì cũng : “Cháu đừng bận rộn, thật vất vả mới tới một chuyến, tới uống , tâm sự với chú một chút.”
“Lát nữa em gái cháu sẽ về, cứ để con bé mấy chuyện , con bé khỏe.”
“Chú ba, em gái việc mệt mỏi, cứ để cháu mấy chuyện là .”
“Hơn nữa, hồi nhỏ cháu cũng từng ở nông thôn, chút việc đáng là gì.”