Bói Toán Quá Chuẩn, Không Cẩn Thận Công Đức Bùng Nổ! - Chương 404:--: ‘Bác Ái’ Ngu Ngốc? ---
Cập nhật lúc: 2025-10-11 07:54:25
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
【Cứu mạng! Có ai ? Ai đó ơn giúp với!】 Thanh âm chói tai như tiếng vọng ma mị cứ thế lọt tai Long Linh.
Long Linh mới khôi phục ý thức bao lâu, nhíu mày, trong mắt rõ ràng hiện lên vẻ khó chịu vì quấy rầy. May mà vượt qua thời khắc nguy hiểm nhất, giờ chỉ cần từ từ hấp thụ Long Nguyên, nếu chắc chắn sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Khi rõ cái giọng ồn ào phát từ trong cơ thể một con rùa biển lớn. Hơn nữa, còn cảm nhận thở của Vân Nhiễm nó. Long Linh lập tức sự ‘bác ái’ của Vân Nhiễm chọc cho khẩy, thật sự tưởng là cái máy điều hòa trung tâm chắc!!!
“Câm miệng!”
Rùa biển lớn vốn đang sức giãy giụa, ngờ đột nhiên thấy một tiếng quát tháo. Nó vội vàng khó khăn vặn vẹo cái đầu, đôi mắt hạt đậu cũng cuối cùng rõ màn nước che khuất .
【A a a a, là rồng!】 Sau một tiếng kêu t.h.ả.m thiết, bốn chi rùa biển lớn mềm nhũn, cái đầu cũng rũ xuống, trực tiếp sợ đến ngất xỉu.
Long Linh:… Thật sự cạn lời, Vân Nhiễm cứ mãi khoan dung với mấy đứa ngốc chứ, con rùa biển lớn mặt là thế, con quỷ nuôi bên cạnh cũng thế. Mặc dù con quỷ đó mỗi thấy đều cung kính gọi là Long Linh đại nhân, nhưng cũng đổi sự thật đó là một đứa ngốc.
Lúc Long Linh hiển nhiên quên mất, bản cũng là một sinh linh Vân Nhiễm đặc biệt ‘ưu ái’.
Nhìn con rùa biển lớn mắc kẹt ở đó, Long Linh thật sự cảm thấy chướng mắt, một ý niệm lướt qua. Nước biển quanh tảng đá liền xuất hiện vài xoáy nước, những tảng đá vốn kiên cố bắt đầu rung nhẹ. Đáy biển lập tức nổi lên một mảng nước đục ngầu, chẳng mấy chốc, những tảng đá đó bắt đầu xuất hiện vết nứt, đó vỡ vụn thành từng mảnh.
Rùa biển lớn thoát khỏi sự ràng buộc của kẽ đá, cuối cùng cũng tự do. nó sợ đến ngất xỉu, cuối cùng trôi theo dòng xoáy nước, chìm xuống đáy biển.
Nhìn con rùa biển lớn ngốc nghếch như , Long Linh vốn đang tức giận vì Vân Nhiễm chào hỏi lấy một tiếng bỏ , giờ con rùa biển lớn mặt thu hút bộ tâm trí.
Rùa biển lớn mơ màng cảm nhận từng đợt nước đang đẩy cơ thể nó xoay vòng. Cái đầu rũ xuống nâng lên, vặn đối mặt với Long Linh. Thấy nó sắp sửa sợ đến ngất xỉu nữa, Long Linh liền cất giọng âm trầm: “Nếu ngươi còn ngất thêm nữa, sẽ ăn thịt ngươi!”
Con rùa biển lớn đang ngất nửa chừng lập tức trợn tròn đôi mắt hạt đậu, nó ngất nữa. 【Rồng... rồng...】 Mẹ ơi, nó oách , mà thấy rồng!!! Rùa biển lớn lập tức tự cổ vũ, ông nội từng , tổ tiên tộc rùa biển chúng nó cũng từng huy hoàng, cần sợ!
Khi mắt nó một nữa rơi Long Linh, rùa biển lớn nghiêng nghiêng cái đầu. Ơ, con rồng thở của ân nhân nhỉ, lẽ nào ân nhân cũng là rồng ? 【Ngài ân nhân của ?】
Long Linh cần đoán cũng , ân nhân trong miệng rùa biển lớn hiển nhiên chính là Vân Nhiễm. Nếu là bình thường, một trăm phần trăm cũng chẳng thèm để mắt đến con rùa biển lớn mới khai linh trí , đến cả tư cách nhét kẽ răng cho cũng . bây giờ, còn ở đây lâu, cơ thể cũng vì hấp thụ Long Nguyên mà chịu một hạn chế. Thứ đồ ngốc nghếch , tạm thời thể đóng vai trò tiểu và tai mắt cho .
Chỉ trong vài ba chiêu, Long Linh thu phục rùa biển lớn, đồng thời còn moi móc rõ ràng cả việc họ hàng nhà nó đẻ bao nhiêu quả trứng rùa biển.
“Ngươi bơi lên mặt biển xem xét, chuyện gì thì lập tức về báo cho !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/boi-toan-qua-chuan-khong-can-than-cong-duc-bung-no/chuong-404-bac-ai-ngu-ngoc.html.]
Rùa biển lớn lập tức chạy lạch bạch bơi , quên mất, đó nó cảm nhận thở của ân nhân ở đáy biển , là để đến cứu .
Nhìn bóng rùa biển lớn bơi xa, Long Linh khẽ hừ một tiếng. “Quả nhiên là đồ ngốc bán còn giúp đếm tiền, cũng may là gặp , nể mặt Vân Nhiễm, miễn cưỡng che chở cho ngươi !”
Nói , Long Linh liền đóng dấu ấn của lên rùa biển lớn, trừ khi một con Long Linh mạnh hơn xuất hiện. Nếu , cả vùng biển , tất cả sinh vật biển đều sẽ tránh xa nó, tuyệt đối sẽ hại nó.
Vân Nhiễm trở về Hải Thành, tài xế Lão Lưu sớm đợi sẵn ở sân bay. “Tiểu thư, cuối cùng cô cũng về .”
Mèo con Kute
Lão Lưu là tài xế riêng kiêm vệ sĩ do Vân gia phân phái cho cô. Khoảng thời gian cô luôn vắng mặt, nhưng đãi ngộ của Lão Lưu thì hề giảm sút chút nào, cả Vân gia ai mà chẳng ghen tị với ông .
Nhìn thấy Vân Nhiễm phía một thanh niên xa lạ theo, Lão Lưu hề tỏ chút tò mò nào, thậm chí thái độ đối với cũng cung kính. Điều khiến Tân Phủ trong lòng một nữa cảm thấy may mắn vì chọn Vân Nhiễm từ đầu.
Một tài năng xuất chúng và khả năng quản lý cấp cũng xuất sắc như Vân Nhiễm, dù ở bất kỳ lĩnh vực nào, cũng đều thể đạt vị trí dẫn đầu. Ngay cả khi lúc Vân Nhiễm còn thuộc về Đặc Quản Cục, nhưng Tân Phủ cũng hề lo lắng cho tiền đồ của .
Sau khi đưa Vân Nhiễm lên xe, Tân Phủ ngoài cửa sổ xe, cung kính hành lễ với cô. “Cô Vân, hẹn gặp kỳ nghỉ.”
Vân Nhiễm gật đầu, Tân Phủ quả nhiên sắc mặt, cô bảo về nghỉ phép, liền thật sự hiểu ý hẹn gặp kỳ nghỉ.
Xe chạy thẳng đến Nhiễm Công Quán đổi diện mạo. Vân gia phái bao nhiêu đến đây, họ Vân Nhiễm thích khác nhúng tay chuyện của cô, hơn nữa, cũng lo lắng Vân Nhiễm hiểu lầm là họ cài cắm . Vì , cả Nhiễm Công Quán, ngoài mấy giúp việc dọn dẹp, còn ai khác, ngược càng thêm vắng vẻ lạnh lẽo.
Nhân sâm quả về phía tiểu hoa viên, tất cả đều xây dựng theo sở thích của nó, còn nhiều đồ chơi, lập tức toe toét khép miệng . “Ký chủ, thích nơi ~”
Vân Nhiễm cạn lời liếc nó một cái: “Ngươi thừa , cũng thích, nếu , cướp nó về .”
Nơi , tiền là thể mua , thậm chí quyền thế bình thường cũng .
Nghĩ đến điều gì đó, Nhân sâm quả sắc mặt lập tức xụ xuống: “Ký chủ, quên , bây giờ còn là của Đặc Quản Cục nữa. Tạ Hủ Chi bây giờ trong mắt cũng là trong tình trạng thất thế, đây đắc tội ít , xem, những đó khi nào sẽ…”
Tục ngữ đúng, thừa lúc gặp khó khăn mà tay, tình cảnh của Vân Nhiễm hiện tại phù hợp với câu đó. Huống chi, những thứ Vân Nhiễm đang trong tay lúc hề ít, một tòa Nhiễm Công Quán mà ngay cả ít thế gia ở Kyoto cũng thèm , tư cách khai tông lập phái, cùng vô thiên tài địa bảo quý giá… Chỉ cần phân chia một thứ thôi, đó cũng là chiến tích chói lọi .
Nhân sâm quả càng nghĩ càng lo lắng, bây giờ bọn họ là ‘miếng thịt thớt’ mà thôi.