Bói Toán Quá Chuẩn, Không Cẩn Thận Công Đức Bùng Nổ! - Chương 454:-- Không được phép nuôi riêng! ---
Cập nhật lúc: 2025-10-11 07:55:51
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tuy biến thành phông nền, nhưng điều đó hề ảnh hưởng đến việc Vân Nhiễm vẫn thể thấy lời Ba Cát, giữ núi . Hóa , thời gian tà thần phong ấn trong ngọn núi sâu còn lâu hơn cả khi gia tộc bọn họ trở thành giữ núi, ai tà thần đó phong ấn ở đây từ bao giờ, do ai phong ấn. Việc bọn họ thể kết khế với sơn linh cũng chỉ là một sự tình cờ. Tổ tiên của năm đó, chẳng qua chỉ là một tiều phu hiểu một chút về huyền môn. Trong một đốn củi, ngã xuống vách núi, tưởng chừng c.h.ế.t chắc. Ai ngờ, đúng lúc rơi xuống gần bản nguyên của sơn linh, sơn linh cứu sống, hồ đồ mà kết khế. Sau đó, gia tộc của bọn họ liền trở thành giữ núi của ngọn núi . Chỉ là, cùng với việc sơn linh ngày càng suy yếu, những việc bọn họ thể cũng càng ngày càng ít, giờ đây, gần như thể cùng sơn linh cộng cảm nữa . Sở dĩ thái độ của đối với Vân Nhiễm và Huyền Sở mấy là vì mấy chục năm , Từ Văn cùng đoàn xông , phá hủy phong ấn. Tử khí bao phủ ngày càng rộng, nếu vẫn còn ấn ký kết khế với sơn linh, e rằng sẽ tưởng sơn linh sớm tiêu tán .
Lời Ba Cát dứt, Huyền Sở đầy mong chờ, dường như cảm thấy, Huyền Sở ở đây, thứ đều sẽ cứu rỗi. "Những bông hoa, cây cỏ, cùng các loài động vật ở đây đều vô tội, nếu nhất định gánh chịu những tử khí , nguyện một gánh vác."
Ba Cát , tay vô thức sờ lên vị trí ngực, tuy thể rõ cụ thể gì ở đó. Vân Nhiễm đại khái thể đoán , đó lẽ là nơi chứa ấn ký kết khế giữa gia tộc họ và sơn linh. " là giữ núi cuối cùng , đây cũng là điều duy nhất thể cho các sinh linh ở đây..." Trên gương mặt Ba Cát đầy phong sương, khuôn mặt đầy nếp nhăn thực khó rõ biểu cảm, nhưng Vân Nhiễm vẫn thể thấy nụ khổ chợt lóe qua.
Huyền Sở im lặng một lúc, mới sang Vân Nhiễm: "Cô thấy thế nào?"
Vân Nhiễm nhướng mày, ồ, cuối cùng cũng nhớ tới cô cái phông nền ? Lại thầm đảo mắt trong lòng, Vân Nhiễm mới mở miệng: "Trước hết hãy xem bản nguyên của sơn linh ở . Nếu đoán sai, lực lượng chính phong ấn tà thần , hẳn là sơn linh." Nếu sơn linh ngày càng suy yếu, tử khí cũng sẽ dám hoành hành đến . Trước khi đến, bọn họ cũng ở đây sơn linh, giữ núi. Nếu , cũng sẽ dồn sự chú ý phong ấn phá hủy và Từ Văn cùng đồng bọn.
Ba Cát Huyền Sở, Vân Nhiễm, dường như cuối cùng cũng tin rằng Vân Nhiễm thật sự là năng lực. " dẫn qua đó!" Nói , tay Ba Cát sờ sờ đầu con hổ. Con hổ ngoan ngoãn xổm xuống, đợi Ba Cát lên mới dậy xoay về phía bản nguyên của sơn linh.
Mấy tiểu giấy nhân sắp việc, liền bay ngay tới, bắt đầu dọn dẹp tuyết đọng. Đường vẫn trơn trượt, nhưng hơn nhiều so với tuyết. Giống như Vân Nhiễm, mấy tiểu giấy nhân chút thù vặt, khi dọn tuyết, bọn chúng Ba Cát và những khác, lợi cho họ.
"Đồ cô nuôi cũng thù dai như cô ." Vân Nhiễm liếc xéo Huyền Sở: "Chuyện , còn cho phép chút tính khí nhỏ ? chẳng thánh nhân."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/boi-toan-qua-chuan-khong-can-than-cong-duc-bung-no/chuong-454-khong-duoc-phep-nuoi-rieng.html.]
Những của đội Lôi Đình Vân Nhiễm và Huyền Sở xa, bỏ hai họ, bốn còn cũng vội vàng đuổi theo. Nửa tiếng , bọn họ đến nơi, thế nào cũng chỉ là một ngôi làng nhỏ cũ kỹ mà thôi. Nếu Ba Cát dẫn bọn họ đến đây, ai thể nghĩ rằng, bản nguyên của sơn linh ở đây. Trong làng vẫn còn một vài , khi thấy Ba Cát dẫn về, những nhát gan đều co rúm trốn cánh cửa.
"Trưởng làng, ông về !" Một đàn ông trung niên từ phía bên làng tới, ánh mắt chút đề phòng những phía Ba Cát.
"Ừm, đây đều là những vị khách quý từ núi xuống, sắp xếp việc tiếp đón khách quý." Người đàn ông trung niên lời Ba Cát, vẻ đề phòng mặt lập tức biến mất, đó là một biểu cảm chất phác. "Vâng, ngay đây."
Ba Cát lúc mới đầu Vân Nhiễm và những khác : "Họ đều là bình thường, từ khi gia tộc trở thành giữ núi, họ vẫn luôn đảm nhiệm chức trách trưởng làng." " dẫn xem bản nguyên của sơn linh nhé."
Trong làng , bước , khu vực còn nhiều tuyết đọng, hiển nhiên là thường xuyên dọn dẹp. Ước tính ngôi làng thực lớn, chỉ hơn mười hộ gia đình, Vân Nhiễm thể cảm nhận , thở của sống ở đây cũng chỉ hơn hai mươi mà thôi. Rất nhanh, bọn họ đến cửa một căn nhà tràn ngập khí chất cổ kính, biển hiệu hai chữ "Từ Đường".
Mèo con Kute
Khi cánh cửa lớn đẩy , phát tiếng "kẽo kẹt" khiến Vân Nhiễm khỏi nghi ngờ, liệu cánh cửa sắp đổ . "Sau khi tổ tiên kết khế với sơn linh năm đó, mang nó về đây, đặt trong từ đường, tiện cho tộc nhân chăm sóc."
Ngay khi Vân Nhiễm đang nghĩ, bản nguyên sơn linh như thế nào mà cần con chăm sóc, cô liền thấy một con linh miêu lười biếng ở một góc sân. Chỉ là, khí tức nó yếu đến mức gần như thể cảm nhận , cứ như sắp c.h.ế.t . Sau khi Ba Cát bước , ánh mắt rời khỏi Huyền Sở và Vân Nhiễm, thấy ánh mắt hai đều hướng về con linh miêu ở góc sân. Anh mím chặt môi, rằng những chuyện tiếp theo cần nữa.
Vân Nhiễm lập tức : "Thật là sống lâu mới thấy, sơn linh nhập một con linh miêu." Đôi mắt Nhân sâm quả sáng rực lên khi thấy linh miêu. Dù là một hệ thống, cũng thể thoát khỏi sức hấp dẫn của những thứ mềm mại. Vân Nhiễm thấy vẻ mặt của đang nghĩ gì, liền trực tiếp từ chối: "Đây là động vật bảo vệ, phép nuôi riêng!" Ánh mắt Nhân sâm quả lập tức tối sầm đầy uất ức.
", khi rời khỏi đây, thể cho bảo vệ nó một thời gian." Nếu những suy đoán đây của cô sai, thì phong ấn thực sự liên quan đến bản nguyên của sơn linh. Vậy thì khi bọn họ phát hiện bản nguyên của sơn linh, nhanh sẽ tìm đến, và trừ bỏ nó. Vẻ mặt uất ức của Nhân sâm quả lập tức biến mất, vui vẻ chạy về phía linh miêu. Sau đó liền ôm linh miêu lòng, vuốt ve hai cái, giọng lộ vẻ lo lắng: "Trên nó lạnh thế ?" Vân Nhiễm đưa tay chạm linh miêu, quả nhiên, nhiệt độ cơ thể bất thường. Trước đây dáng vẻ của con linh miêu , cô chỉ nghĩ nó đang ngủ, còn bây giờ, Vân Nhiễm thể khẳng định, nó thực sự chỉ còn thở cuối cùng.