Bói Toán Quá Chuẩn, Không Cẩn Thận Công Đức Bùng Nổ! - Chương 492:--: Cố Nguyên 'ăn cây táo rào cây sung' ---

Cập nhật lúc: 2025-10-11 07:56:46
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Vân Nhiễm, coi trọng thể diện, giờ đây đang nhăn nhó đối mặt với chỗ dựa lớn của , cảnh tượng lập tức trở nên vô cùng khó xử. Vân Nhiễm nghĩ thầm: “Tiêu , thấy cảnh tượng chật vật thế , còn mặt mũi nào mà giả vờ lạnh lùng, càng thể vòi vĩnh nữa chứ!”

 

Còn Tạ Hủ Chi, với vẻ mặt đầy kinh hoàng, thì thực sự Vân Nhiễm đột nhiên xuất hiện dọa cho giật nảy . Ngoài , là ảo giác , còn thấy cách đó xa, một con Long Linh đang nhe nanh múa vuốt về phía , trông vô cùng hung ác.

 

May mà Long Linh những gì Tạ Hủ Chi đang nghĩ, nếu chắc chắn nó sẽ cảm thấy oan ức đến c.h.ế.t mất. Nó hung ác chỗ nào chứ, chẳng qua là Tiểu Sư thúc đá đau nên mới kìm rít lên thôi mà.

 

Khi còn kịp phản ứng, các tiểu giấy nhân đột nhiên cảm nhận thở của chủ nhân, lập tức bay vút tới. Ngay cả những tiểu giấy nhân đó đang vận chuyển đồ vật phía hố sâu cũng đều cảm nhận .

 

Hơn mười tiểu giấy nhân đồng loạt bay tới, cảnh tượng trong mắt trông vẫn khá chấn động.

 

“Chủ nhân, cuối cùng cũng trở về ạ~”

 

“Chủ nhân, nhớ lắm~”

 

“Chủ nhân, chủ nhân…”

 

Tiếng ồn ào líu lo của hơn mười tiểu giấy nhân khiến hố sâu vốn yên tĩnh lập tức trở nên vô cùng huyên náo, chẳng khác nào chợ rau buổi sáng.

 

Cố Nguyên ngây Vân Nhiễm đột nhiên xuất hiện, mãi đến khi tiếng của các tiểu giấy nhân vang lên, mới dùng sức nhéo một cái mu bàn tay của đồng đội bên cạnh.

Mèo con Kute

 

“Ối da~~”

 

Cố Nguyên lập tức bật ngây ngô: “Đau đấy, xem !”

 

Người đồng đội nhéo mu bàn tay, lúc với vẻ mặt đầy tức giận về phía Cố Nguyên: “Thằng họ Cố , mày điên !” Muốn thì nhéo , cứ nhéo , dù chỉ là nhéo một lớp da thì cũng đau lắm chứ bộ!

 

Vậy mà Cố Nguyên vẫn cho là , nhe răng toét miệng tiếp tục : “Xem mày kìa, chuyện nhỏ thế mà cũng quá lên . Bình thường thấy mày một nhát d.a.o cũng .”

 

Người đồng đội tức đến phát điên, nhưng xa là đại thiếu gia đó, cũng dám vì chuyện nhỏ ầm lên. Chỉ thể trừng mắt lườm Cố Nguyên một cái thật mạnh, đó tránh xa .

 

Tạ Hủ Chi cuối cùng cũng phản ứng , vẻ kinh hoàng mặt biến mất, đó là vẻ mặt đầy nghi vấn.

 

“Sao cô đột nhiên xuất hiện ở đây?”

 

Trong lòng Vân Nhiễm cũng nhiều dấu hỏi, nhưng rõ ràng cô thể thẳng thắn thừa nhận cũng . Lặng lẽ xoa xoa m.ô.n.g , Vân Nhiễm giơ tay hiệu cho các tiểu giấy nhân im lặng, môi trường ồn ào đó lập tức yên tĩnh ít. Chỉ còn nhiều tiếng hít thở cùng với tiếng đống lửa thỉnh thoảng nổ lách tách.

 

Vân Nhiễm xung quanh, mấy lão giả từng gặp cô đây cũng ở đó. Tuy nhiên, bây giờ họ trông tiều tụy ít, còn vẻ cao nhân như , xem còn chịu ít khổ sở. Ngược , Huyền Sở và sư phụ của , mà hở tí là động thủ, mặt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/boi-toan-qua-chuan-khong-can-than-cong-duc-bung-no/chuong-492-co-nguyen-an-cay-tao-rao-cay-sung.html.]

Những khác, ngoại trừ Cố Nguyên và Tạ Hủ Chi là những gương mặt quen thuộc, hơn hai mươi còn đều quen . Vân Nhiễm đại khái đoán tình hình hiện tại là gì .

 

Thu cảm xúc mặt, Vân Nhiễm mới nhàn nhạt : “Ồ, đó phong ấn ở đây chơi xỏ một vố, cũng tốn ít sức lực mới thoát , nhưng nơi xuất hiện do chọn.”

 

Nói xong câu , Vân Nhiễm cẩn thận xung quanh vách đá, giờ đây nơi chiếu sáng ít, thể rõ xung quanh đều là những thứ gì. Rất nhanh, ánh mắt của Vân Nhiễm liền rơi xác con quái vật gấu đen các tiểu giấy nhân khiêng ở đằng xa.

 

Tiểu giấy nhân thấy chủ nhân của nhíu mày, lập tức bay tới, kể bộ chuyện đó cho Vân Nhiễm .

 

“Chủ nhân, con quái vật chỉ xí mà còn xa, nó trộm bản nguyên của Sơn Linh!”

 

Vân Nhiễm lập tức hiểu , thì , chẳng trách đó khi cô ở trong khe hở của phong ấn, đột nhiên cảm nhận một luồng khí tức mạnh mẽ nhưng chút xa lạ. Thì là Sơn Linh thu hồi bản nguyên của .

 

Mấy lão giả thương , thấy ánh mắt của Vân Nhiễm rơi xác con quái vật gấu đen, tim lập tức treo lên tận cổ họng. Chỉ cần là chút nhãn lực, đều thể xác con quái vật gấu đen chút công dụng. Bọn họ đủ chia , nếu thêm một Vân Nhiễm nữa, thì những thứ bọn họ thể chia sẽ càng ít .

 

Mấy đó còn cãi nảy lửa, lúc vô cùng ăn ý di chuyển cơ thể, ngăn cản tầm của Vân Nhiễm. Ý tứ đề phòng rõ ràng như , Vân Nhiễm lập tức cảm thấy cạn lời. Cô tuy tò mò rốt cuộc con gấu đen gì mà thể trở thành vật chứa bản nguyên của Sơn Linh… thật sự cô ý định tranh giành với khác cái xác quái vật rõ ràng mang theo ít ô uế và mùi hôi thối như .

 

Vân Nhiễm thu ánh mắt, Cố Nguyên bưng một cốc nước nóng, lật đật chạy tới.

 

“Nhiễm Nhiễm, mau, uống chút nước , cô mắc kẹt lâu như chắc chắn lạnh đói , tiên ấm cơ thể .”

 

Tạ Hủ Chi khẽ nhíu mày, cuối cùng vẫn gì. Tuy nhiên, bây giờ thực sự cảm thấy cái bộ dạng nịnh bợ của Cố Nguyên đúng là chút chướng mắt.

 

Vân Nhiễm nhận lấy cốc nước, mặt cuối cùng cũng hiện lên một tia ấm áp: “Đa tạ.”

 

“Khách sáo gì với chứ, đồ ăn khô cho nồi nấu , lát nữa là thể ăn .”

 

Nhìn thấy Vân Nhiễm uống hết nước, Cố Nguyên lập tức nháy mắt hiệu với Vân Nhiễm, rõ ràng chuyện gì đó với cô. Hai vẫn coi là chút ăn ý, gật đầu, đó giả vờ xung quanh. Cố Nguyên lập tức theo.

 

Cứ tưởng Cố Nguyên riêng đồ ngon cho cô, hoặc đưa cho cô thứ gì đó ngon để ăn. Ai ngờ , Cố Nguyên lấy điện thoại , gõ vài dòng chữ đưa cho Vân Nhiễm.

 

【Các tiểu giấy nhân thu thập cho cô ít đồ , đều đang giấu đấy!】

 

Vân Nhiễm Cố Nguyên, Tạ Hủ Chi xa, chà chà, Cố Nguyên là một kẻ “ăn cây táo rào cây sung”. Tuy nhiên, đối tượng “ăn cây táo rào cây sung” là cô, thì bọn họ chính là những bạn nhất . Vân Nhiễm liếc tiểu giấy nhân, cần bất kỳ lời nào, cô những thứ mà các tiểu giấy nhân giấu là gì . Lập tức quyết định, lát nữa cô sẽ luyện chế vài món pháp khí tiện tay cho Cố Nguyên.

 

“À đúng , Huyền Sở và sư đồ bọn họ ?” Nếu Huyền Không đột nhiên tay với cô, cô cũng sẽ đến mức dùng đến kiếm ý mà lão tổ truyền cho , cũng sẽ xui xẻo như phong ấn hút .

 

Cố Nguyên ít nhiều vẫn sự bực bội trong giọng điệu của Vân Nhiễm. Vội vàng : “Sau khi Đại ca tới, bọn họ liền , chắc là nhận Sơn Linh ở đây sống , cần đến bọn họ nữa.” Nói xong, ánh mắt còn chút dò xét Vân Nhiễm, cô đang nghĩ gì.

 

 

Loading...