Hạc Đồ nhanh chóng lướt Vân Nhiễm, ánh mắt lóe lên chút chột , chính là một mắt xích trong việc hãm hại Vân Nhiễm. Mặc dù quá hiểu Vân Nhiễm, nhưng đặt vị trí của khác mà suy nghĩ. Nếu gặp loại kẻ ngốc lòng nhưng hỏng việc như , nhất định sẽ tức đến giậm chân, đó sẽ cho đối phương một bài học nhớ đời! Cả đời ghét nhất chính là bọn ngu xuẩn!!! Giờ thì , chính trở thành một tên ngốc điển hình, điều chút ngượng ngùng. Muốn giải thích rằng ý , cũng khó mà nên lời.
Vân Nhiễm cứ thế vẻ mặt Hạc Đồ đổi liên tục. Cho đến khi Hạc Đồ thể yên, ngứa ngáy, như thể chứng tăng động. Vân Nhiễm lúc mới chậm rãi mở miệng: "Nói xem, ông cảm nghĩ gì?"
Hạc Đồ: ...
Hắn gần trăm tuổi , mà một con nhóc nắm thóp! Đặc biệt là bên cạnh, còn hơn chục tiểu giấy nhân, chằm chằm với ánh mắt rực lửa, tỏ rõ ý đồ, nếu lý do gì thì chuyện sẽ xong. Cảm giác , thực sự là hề chút nào.
Hạc Đồ cảm thấy bất an, trong đầu hiểu nghĩ đến một chuyện cũ. Ngày xưa, một bạn "bằng nhựa" của từng bói cho một quẻ, rằng khi gần trăm tuổi sẽ gặp một kiếp nạn. Lúc đó xì khói ngay tại chỗ, căn bản tin sẽ chuyện như . Chỉ cho rằng đó là do lão già vô liêm sỉ cố ý, chính là thấy , nên cố tình chọc tức . Hắn còn nhớ lão già đó , bảo từ nay về tu dưỡng tính, mới thể sống lâu trăm tuổi.
Haizz...
Hạc Đồ thì đ.á.n.h trống lảng cho qua chuyện, nhưng đối diện là Vân Nhiễm, thật sự dám. Ấm ớ một lúc lâu, Hạc Đồ mới ngượng nghịu : "Chuyện , là do quá tự mãn, tổn thất của cô, sẽ bồi thường cho cô..." Người phụ nữ tên Dung Cô , chỉ trọng thương , mà còn khắc lên thần hồn một ấn ký mà phát hiện . "Trung gian" như còn t.h.ả.m thế , mục tiêu cuối cùng là Vân Nhiễm, tuyệt đối thể nào dễ chịu . Không đến cái khác, chỉ riêng những pháp khí tiêu hao để giúp Vân Nhiễm thoát hiểm, nếu dám chối bỏ, thì cái mặt già của thật sự còn mặt mũi nào nữa.
Mèo con Kute
Đây là vì Hạc Đồ tự giác, mà là, đây cũng như . Không lúc liên lụy, cho dù là chủ động gây sự với khác, cũng vẫn đổ ngược . Bất kể trách nhiệm thuộc về ai, cuối cùng, chuyện khiến khác bồi thường cho , đó đều là thao tác cơ bản. Nghe Hạc Đồ hứa bồi thường, Vân Nhiễm, bình thường ham tiền, thèm nhấc mí mắt. Với một ngang ngược bá đạo suốt mấy chục năm như Hạc Đồ, cần nghĩ cũng , những thứ cất giấu trong tay, tuyệt đối là hàng .
Ngón tay Vân Nhiễm nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, âm thanh lớn, nhưng như gõ tâm can Hạc Đồ. Điều khiến Hạc Đồ lập tức cảm giác nhắm đến. Rõ ràng Vân Nhiễm vẫn khuôn mặt , trông như một cô bé mềm mại đáng yêu. , đôi mắt của cô, cùng với sự lạnh lẽo toát từ đó, khiến khỏi rợn .
Hạc Đồ nhất thời lắp bắp: "Nếu... nếu cô thấy đủ... ... đợi c.h.ế.t , đồ của đều cho cô." Càng về , lời của Hạc Đồ càng trôi chảy. Nếu là đây, với rằng, một ngày nào đó, sẽ cam tâm tình nguyện đem tất cả đồ đạc của truyền cho một con nhóc từng thù oán với , nhất định sẽ cho rằng đó điên . Những bảo bối quý giá , nếu đều cho Vân Nhiễm, bây giờ cũng bằng lòng. Vì , con thật sự thể thông cảm với chính của ngày xưa .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/boi-toan-qua-chuan-khong-can-than-cong-duc-bung-no/chuong-692-nong-dau-mot-cai-chuyen-gi-cung-dam-lam.html.]
35. Hạc Đồ lúc còn cảm động vì sự hào phóng của , nhưng Vân Nhiễm vẫn chút biểu cảm. Điều khiến Hạc Đồ chút khó hiểu, như mà vẫn ?
"Ông chỉ nghĩ đến thế thôi ? Cho rằng bồi thường thì chuyện sẽ kết thúc ư?" Hạc Đồ nghi hoặc Vân Nhiễm, vẻ mặt hiện rõ 'thế còn ?'. Suýt nữa khiến Vân Nhiễm bật vì tức. Cô thể trông cậy loại lão quái vật nửa chính nửa tà tự kiểm điểm, trong từ điển của bọn họ, căn bản từ "tự kiểm điểm". Việc chủ động bồi thường là cực hạn .
Vân Nhiễm cũng lười tiếp tục dây dưa với Hạc Đồ, lập tức thẳng vấn đề: "Nguyên nhân gốc rễ gây chuyện ngày hôm nay. Chính là vì ai thể giám sát ông, để ông gì thì đó, hề chút e dè nào. Cho dù sự tồn tại của Đặc Quản Cục, nhưng những gì họ thể duy trì, cũng chỉ là những nguyên tắc tiêu chuẩn thấp nhất mà thôi..."
Hạc Đồ thề rằng thật sự nghiêm túc lời Vân Nhiễm , mỗi câu đều hiểu rõ. mà, khi ghép nối , vẫn chút hiểu ý của Vân Nhiễm. Sau đó, trừng đôi mắt đục ngầu đặc trưng của già, với vẻ mặt cầu thị ' nữa?'.
Vân Nhiễm: ...
Bây giờ cô dường như thấu hiểu cảm giác bực bội của các sư bá sư thúc ngày xưa, khi đối mặt với đám tiểu bối hiếu động nhưng sai ở . Càng ngờ tới, lão già mà đất lấp đến cổ , là một kẻ đầu óc rỗng tuếch! Thuyết giáo gì đó, Vân Nhiễm thực sự nhiệt tình, lập tức vẫy tay, để tiểu giấy nhân .
Tiểu giấy nhân thích nhất những khoảnh khắc 'xung phong trận' như thế , mười mấy tiểu giấy nhân, phối hợp với như thế nào. Chưa đầy một giây, chọn xong . Trong đó, một tiểu giấy nhân lập tức ưỡn ngực, đồng thời ngẩng đầu lên, tạo dáng sẵn sàng. Lập tức chống nạnh bắt đầu mắng: "Chủ nhân là ông tự kiểm điểm đó, lớn tuổi thế mà một chút cũng kiềm chế, não nóng lên là cái gì cũng dám ! Ông tự xui xẻo thì thôi , còn liên lụy đến khác, cũng may chủ nhân nhà lợi hại, chứ nếu là khác, ông hại c.h.ế.t ! Đừng tưởng ông gọi là lão quái vật thì thật sự là thiên hạ vô địch, nhiều lợi hại hơn ông nhiều lắm, còn đầu óc, chơi ông như chơi ch.ó ..."
Tiểu giấy nhân luyên thuyên mắng một tràng, là dùng lời lẽ thô tục, , Hạc Đồ cuối cùng cũng hiểu . Hắn nổi giận, nghĩ tung hoành mấy chục năm, một con nhóc áp chế thì thôi . Bây giờ, ngay cả một pháp khí nhỏ bé khai mở linh trí cũng dám chỉ mũi mà mắng. Hạc Đồ định phản bác, tệ đến thế, lỗ mãng vô dụng đến thế, ... Kết quả, liền thấy ánh mắt âm u của Vân Nhiễm đang dán chặt .
Hạc Đồ giận dữ, ... chỉ giận dữ một cái. Sau đó đầu xuống chân, hừ, chỉ bắt nạt già! Đồng thời, trong lòng còn thầm rủa: Vân Nhiễm thật sự đồ lành gì, lát nữa sẽ về núi, sẽ bao giờ ngoài nữa!