Bói Toán Quá Chuẩn, Không Cẩn Thận Công Đức Bùng Nổ! - Chương 741:-- Nên gọi người thì gọi người ---

Cập nhật lúc: 2025-10-11 08:02:51
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cố Nguyên vội vàng kiểm tra thời gian bảo trì gần nhất của những đó là khi nào, lật đến trang cuối cùng, cuối cùng cũng thấy ghi chép thời gian. “Nếu đoán sai, những đó, cứ ba tháng đến đây một , tính từ đến nay, cũng gần như đúng ba tháng …” Cố Nguyên đột nhiên nhấc mí mắt lên, rõ ràng chút phấn khích trong đáy mắt.

 

“Xem , vận may của nhất, đến thể bắt những kẻ đó tại trận !”

 

Miệng lẩm bẩm, Cố Nguyên xoay đặt những quyển sổ liên quan đó về chỗ cũ, đó tự bộ quần áo của nhân viên. Thậm chí còn bắt đầu giả vờ cầm bộ đàm loanh quanh, rõ ràng là đang chuẩn đón lõng con mồi.

 

Thấy thời gian trôi qua từng chút một, Cố Nguyên cũng sốt ruột. Anh kiên nhẫn lấy đồ ăn "mượn" từ Vân Nhiễm đó, ăn.

 

Mái tóc rối bù, kết hợp với bộ đồ công nhân màu xanh đậm, bất cứ ai thấy Cố Nguyên như , tuyệt đối sẽ nghĩ rằng là vị Cố Xử (Trưởng phòng Cố) đầy phong độ .

 

Thấy mặt trời lên đến đỉnh đầu, tại vị trí của Cố Nguyên, những làn nước dần tan , nhiệt độ cũng tăng lên nhiều. Cố Nguyên định tìm một chỗ bóng cây để tránh nắng. Mặt trời ở độ cao , tia cực tím mạnh, vẫn quý trọng gương mặt của .

 

Đột nhiên, một tiếng sột soạt vang lên. Cố Nguyên vốn dĩ còn lười biếng, lật một cái, trực tiếp ẩn nấp một tảng đá. Chỉ là cây cối ở đây đủ to, nếu , ẩn cây mới là lựa chọn nhất.

 

Cố Nguyên dùng bùa giấy che giấu khí tức của , yên lặng về phía phát âm thanh. Chẳng mấy chốc, một nhóm mặc đồ công nhân giống , vác theo công cụ xuất hiện. Trên mỗi đều mang một vẻ thư thái, cứ như thể, họ thực sự là nhân viên kiểm tra bảo trì .

 

“Mấy xem, rốt cuộc là ai phát tán tin tức ở đây ngoài, đúng là vô phúc đức!”

 

“Còn ai nữa, chung quy cũng chỉ mấy đám đó thôi, nhưng mà xui xẻo vẫn là mấy em , nếu đúng lượt chúng trực. Chúng xuất hiện ở đây, còn mấy tên của Đặc Quản Cục chặn núi, giờ đây!”

 

“Còn nữa? Kệ! Chúng bây giờ đều mặc đồ công nhân, phận cũng vấn đề gì. Đến lúc đó, cứ là chúng núi, nhận thông báo là !”

 

Mấy than vãn, Cố Nguyên thể cảm nhận , họ bực bội vì sự can thiệp của Đặc Quản Cục. trong sự bực bội đó, nhiều sợ hãi và kinh hoàng. Cứ như thể, họ rằng cuối cùng, họ sẽ . Điều khiến lòng Cố Nguyên đột nhiên cảm thấy , xem , chuyện còn phiền phức hơn tưởng tượng.

 

Đợi những đó xa, Cố Nguyên mới từ tảng đá bước . Theo lý mà , chính trực, hiếm khi đ.á.n.h lén khác. Cố Nguyên lúc , hề chút gánh nặng tâm lý nào, trực tiếp ném phù tấn công về phía mấy đó.

 

Mấy tiếng “rầm rầm rầm…” vang lên. Mấy nãy còn đang nhàn nhã tự tại, đ.á.n.h bất ngờ, từng một ngã vật xuống đất trông vô cùng chật vật.

 

“Ngươi là ai, dám chúng thương!”

 

Người cầm đầu sờ khóe miệng đang rỉ máu, nhanh nhẹn bật dậy, ánh mắt hung tợn Cố Nguyên. Những còn cũng nhanh chóng phản ứng, mặc dù họ tấn công và thổ huyết, nhưng chút tổn thương , đối với họ chẳng thấm . Những chọn để trực ca, mấy kẻ hèn nhát.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/boi-toan-qua-chuan-khong-can-than-cong-duc-bung-no/chuong-741-nen-goi-nguoi-thi-goi-nguoi.html.]

 

Cố Nguyên phù tấn công của , thấy sát thương đối với những hạn như , khẽ cau mày. Mấy , căn bản chờ Cố Nguyên trả lời. Trực tiếp tiếp lời: “Mặc kệ là ai, dám xuất hiện ở đây, còn dám dùng phù tấn công thương mấy em chúng , chỉ thể để cái mạng mà tạ tội với chúng !”

 

Trong lòng họ lẽ đoán phận của Cố Nguyên, nhưng, họ chỉ cho rằng Cố Nguyên là một tên lính quèn của Đặc Quản Cục mà thôi.

 

, c.h.ế.t trong tay chúng cũng ít, thêm một cũng chẳng , g.i.ế.c c.h.ế.t cứ ném xuống vách núi, thần quỷ !”

 

Cố Nguyên cứ thế thờ ơ mấy đó bàn tán chuyện thế nào để g.i.ế.c . Anh chợt bật khẩy, cho dù một rơi vòng vây của kẻ địch, đối mặt với sống c.h.ế.t, cũng sẽ chớp mắt một cái. Huống hồ là bây giờ, tất cả các con đường lớn nhỏ của Ngũ Hoàng Sơn, đều của Đặc Quản Cục bọn họ tiếp quản . Mà núi, còn Vân Nhiễm và bọn họ. Trong tình huống nhiều trợ lực như , tự nhiên càng thể sợ hãi.

 

“Muốn g.i.ế.c , cũng xem các bản lĩnh đó , còn các , đợi các một thời gian dài đấy!”

 

Cả hai bên đều xong lời đe dọa, nhưng ai chủ động tấn công, cứ thế ngấm ngầm đối đầu. Cũng rốt cuộc bọn họ đang kiêng dè đối phương điều gì.

 

Lại qua một lúc lâu, Cố Nguyên thấy mấy âm thanh từ xa vọng gần, nụ mặt càng rõ ràng hơn. Ở cạnh Vân Nhiễm lâu , tự nhiên cũng học ít ‘thói quen ’ của cô . Đó chính là, khi cần kêu gọi viện binh, nhất quyết kêu gọi, một khắc cũng thể chậm trễ.

 

Mấy mặc đồ công nhân , tự nhiên cũng thấy những âm thanh . Sắc mặt của họ lập tức đổi. Những âm thanh , đối với họ mà , rõ ràng là địch chứ bạn, bọn họ trong lòng vẫn rõ bao nhiêu .

 

“Ti tiện!”

 

“Người của Đặc Quản Cục các , cũng quá là vô liêm sỉ, dám dùng cách để lừa bịp!”

Mèo con Kute

 

Cố Nguyên: …

 

Anh lúc nào là một quân tử chính nhân ? Em gái Vân Nhiễm nhà từng , bất kể là phương pháp gì, chỉ cần đạt mục đích, đó chính là phương pháp ! Khoảnh khắc , Cố Nguyên sâu sắc đồng ý. Kể chuyện quy tắc với lũ khốn, đó chính là tự cho phép khác đặt d.a.o lên cổ !

 

Vạn Sĩ Dục dẫn , vội vàng chạy đến, thấy Cố Nguyên mặc đồ công nhân, đó lành lặn chút tổn hại, còn cho mấy tức c.h.ế.t khiếp. Anh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Trước đó khi Vân Nhiễm bảo bọn họ chia việc, phận của là đáng ngại nhất, nhất thời nên gì. Vẫn là Cố Nguyên , để nhân viên cơ động, dẫn theo những từng cùng Cố Nguyên leo lên đỉnh núi chờ đợi để hỗ trợ những khác bất cứ lúc nào.

 

Vạn Sĩ Dục khi nhận tín hiệu hỗ trợ từ Cố Nguyên, lập tức dẫn phi như bay đến. Vẫn tưởng thể thấy cảnh tượng đẫm m.á.u t.h.ả.m khốc nào đó. Bởi vì, trong nhận thức của , chỉ khi địch nổi, sắp khác xử lý, mới cầu cứu viện binh.

 

nãy lên xuống Cố Nguyên, hình như mấy kẻ địch thương nặng hơn một chút thì . Tuy cạn lời, nhưng Vạn Sĩ Dục vẫn tận trách cùng Cố Nguyên tạo thành thế bao vây, dồn mấy Cố Nguyên đ.á.n.h thương giữa.

 

 

Loading...