Bói Toán Quá Chuẩn, Không Cẩn Thận Công Đức Bùng Nổ! - Chương 844:-- Cút! ---

Cập nhật lúc: 2025-10-11 14:09:05
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nhìn những mảnh băng vụn mắt, Dung Cô vốn định rời ngay, nhưng nghĩ đến điều gì đó, cô dừng bước. Sau đó, cô xổm xuống, gần hơn đôi mắt vỡ nát thành từng mảnh vụn đó. Không vì đôi mắt phế . Rõ ràng đó vẫn là đôi mắt đỏ, giờ dần dần từ màu đỏ biến thành hồng nhạt, cuối cùng, ánh của Dung Cô, trở nên trong suốt.

 

“Rốt cuộc đây là cái gì?”

 

Sự xuất hiện của đôi mắt khiến Dung Cô, vốn vô cùng cẩn trọng, giờ càng đề cao cảnh giác. Đã đến vị trí , ai thể ngăn cản cô đạt sức mạnh. Giống như nhiều kẻ khác, họ đều lý do tự cho là đúng của riêng . Tương tự, trong lòng Dung Cô, cô bao giờ cảm thấy là một kẻ , cô chỉ trở nên mạnh mẽ hơn mà thôi. Vì , bất kể trả giá thế nào, cô cũng thấy gì sai trái.

 

Sau khi dậy, khi Dung Cô tiếp tục tiến về phía , cô còn dò xét từng bước như nữa. Cô tay trực tiếp, bất cứ nơi nào cô qua, khí xung quanh đều đông cứng thành băng. Trong khoảnh khắc, khu vực mà Dung Cô đang biến thành một thế giới băng tuyết. Những làn sương mù đang khuếch tán về phía cô cũng đóng băng.

 

Vừa , Dung Cô thấy bên đường xuất hiện ít xương trắng, nhưng tất cả những bộ xương đều bao phủ bởi những khối băng. Người chuyện, thấy cảnh , lẽ sẽ nghĩ rằng những bộ xương giống như những gì còn sót trong các tảng băng từ thời kỳ băng hà.

 

Ban đầu, Dung Cô để tâm, dù sớm nơi tà khí đến mức nào. càng lúc càng nhiều xương trắng xuất hiện, của con , cả của chim chóc và thú rừng. Sắc mặt của Dung Cô dần trở nên khó coi. Những con thể xuất hiện ở đây, thể là những kẻ vô danh tiểu , càng thể là những bình thường. Còn về xương của chim chóc và thú rừng, cũng tương tự như , nếu là đại yêu, thì thể xuất hiện ở đây.

 

Điều khiến Dung Cô, hấp thụ linh hồn băng long, trong lòng bỗng nảy sinh một tia bất an. Có lẽ từ khi cô Vân Nhiễm hạ gục, và đó Hạc Đồ cùng những ở Thiên Đạo thôn liên thủ đ.á.n.h bại. Trong lòng Dung Cô gieo mầm hạt giống tự nghi ngờ, chờ thời cơ đến, nó sẽ nảy mầm, nở hoa, cho đến khi trở thành một cây đại thụ chọc trời.

 

Dung Cô rằng, những làn sương mù chỉ tác dụng cản trở nhận thức, mà thậm chí còn tác dụng mê hoặc lòng , khơi gợi nỗi sợ hãi lớn nhất trong tim. Nếu một vô tri vô giác, mắc kẹt trong làn sương mù như , nhiều nhất cũng chỉ là lạc mất phương hướng, nhất thời sẽ trúng chiêu. nếu vốn dĩ một chuyện buông bỏ trong lòng, ở lâu trong làn sương mù như , tâm thần mất kiểm soát, những điều đáng sợ nhất trong lòng sẽ dần dần khơi gợi . Kết cục, cũng giống như những con thuyền lạc biển, thể tìm thấy đường về nữa. Cuối cùng, hoặc là c.h.ế.t trong tuyệt vọng, hoặc là tiêu hao đến c.h.ế.t.

 

Lúc , trái tim của Dung Cô cạy mở một khe hở nhỏ. hề nhận điều , ánh mắt càng lúc càng những bộ xương trắng thu hút. Cho đến khi, ánh mắt của cô những bộ xương đó chiếm lĩnh. Nỗi bất an và sợ hãi trong lòng Dung Cô, cùng với sự cam tâm, càng lúc càng phóng đại.

 

Không lâu , mắt Dung Cô bắt đầu đỏ lên, phần giống với đôi mắt đỏ mà cô đóng băng đó.

 

Một tiếng “ầm”, Dung Cô vung một chưởng, trực tiếp đ.á.n.h nát những khối băng đông cứng quanh , tạo âm thanh va chạm. Những bộ xương trắng vốn trông cứng rắn, cũng theo những khối băng đó, vỡ vụn thành từng mảnh. Xương trắng, mảnh băng trong suốt, và sương mù xung quanh thể rõ phương hướng… Điều khiến mắt Dung Cô càng lúc càng đỏ hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/boi-toan-qua-chuan-khong-can-than-cong-duc-bung-no/chuong-844-cut.html.]

 

Sự hung tợn trong lòng cô, cũng khoảnh khắc , càng lúc càng nặng nề. Nếu lúc một sống bên cạnh, e rằng Dung Cô xé nát . Tiếng ‘tích tắc’ vang lên, tay Dung Cô nhanh chóng vươn tới, lòng bàn tay đột nhiên nắm chặt .

 

Dung Cô dùng một chút lực, thứ cô nắm chặt trong tay lập tức nổ tung. Một dòng chất lỏng màu đỏ từ kẽ tay Dung Cô chảy từ từ. Không cần , Dung Cô cũng thứ cô bóp nát là gì. Cảm nhận sự nhớp nháp trong lòng bàn tay, Dung Cô còn kiềm chế sự tàn bạo trong lòng nữa.

 

Linh hồn băng long giam cầm nhiều năm sớm mất lý trí, chỉ điên cuồng phá hủy tất cả. Nếu Dung Cô còn tỉnh táo, cô vẫn thể trấn áp một phần nào đó. bây giờ, Dung Cô ảnh hưởng bởi những làn sương mù , còn thể lý trí mà trấn áp băng long. Lúc , băng long như một con thú điên thả , bắt đầu tàn phá thứ xung quanh.

 

Những lá cờ nhỏ vốn đang lơ lửng quanh Dung Cô bỗng ngừng , “tạch” một tiếng rơi xuống đất. Cả Dung Cô lập tức sương mù bao phủ. Không lâu , Dung Cô mất lý trí. Tiếng gầm thét của Dung Cô, xen lẫn tiếng gào thét của băng long, thỉnh thoảng vang vọng trong gian trống trải.

 

Cùng lúc đó.

Mèo con Kute

 

Tiểu Sư Thúc cũng một đám mắt đỏ bao vây. Mỗi đôi mắt đều mang theo ác ý, như thể g.i.ế.c c.h.ế.t tất cả sinh vật sống xung quanh. Tiểu Sư Thúc nhíu mày, vì cảm thấy những đôi mắt đỏ khó đối phó, mà chỉ là cảm thấy chặn đường, nên chút vui.

 

“Vì các ngươi đều là nạn nhân, nên bản tọa sẽ trực tiếp tiêu diệt các ngươi, cút ngay!”

 

Dung Cô phân biệt những đôi mắt đỏ lai lịch gì, nhưng Tiểu Sư Thúc nhận ngay lập tức. Những đôi mắt đỏ đều là tàn dư của những sinh linh c.h.ế.t trong làn sương mù đây. Có của con , cũng của những đại yêu.

 

Những sinh linh chỉ còn đôi mắt đương nhiên sẽ còn não bộ nữa, chúng những làn sương mù cuốn theo. Một khi gặp sinh vật sống, chúng sẽ lao lên như linh cẩu thấy thức ăn, từng đàn từng lũ. Nuốt chửng khí tức của sinh vật sống, những đôi mắt đỏ thể tiếp tục tồn tại, nếu , cũng sẽ dần dần tiêu tan. Những bộ xương trắng, cùng với quần áo và pháp khí bên cạnh những bộ xương, đều đủ để chứng minh rằng hầu hết những đó đều là trong Huyền Môn. Dù cũng coi như là cùng đạo, chúng chỉ còn đôi mắt, cũng thật đáng thương.

 

thật đáng tiếc, những đôi mắt đỏ sớm còn khả năng suy nghĩ và giao tiếp nữa. Chúng chỉ điên cuồng nuốt chửng tất cả sinh linh tồn tại trong làn sương mù. Nhìn thấy những đôi mắt đỏ sắp tiếp cận đến cách giao tiếp của Tiểu Sư Thúc. Tiểu Sư Thúc khẽ thở dài: “Ta vốn trực tiếp tiêu diệt chút khí tức cuối cùng của các ngươi thế gian , nhưng tiếc rằng, các ngươi trở thành một mối họa, chỉ thể tiễn các ngươi thôi!”

 

 

Loading...