Bói Toán Quá Chuẩn, Không Cẩn Thận Công Đức Bùng Nổ! - Chương 979:-- Ta liều mạng với ngươi!!! ---

Cập nhật lúc: 2025-10-12 02:08:06
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trên khuôn mặt nhỏ bé của tiểu giấy nhân, giờ phút biểu cảm vô cùng phức tạp. Dù từ giấy, nhưng nó chẳng giống những tiểu giấy nhân thông thường, nhất là khi trải qua thiên lôi luyện.

 

Thân thể , nào là đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, còn lực đại vô cùng, tốc độ sánh ngang tia chớp. Một thực thể như , mà cũng thể cảm nhận cảm giác bỏng rát từ vầng hào quang quanh Nhị Đản. Được một lực lượng cường hãn như bảo vệ, tiểu giấy nhân dám tưởng tượng, đợi đến khi Nhị Đản phá kén mà , sẽ mạnh mẽ đến nhường nào.

 

Vừa nghĩ đến , nó thể sẽ đ.á.n.h Nhị Đản, cái đầu nhỏ của tiểu giấy nhân liền rũ xuống.

 

Long Linh nào , tâm tình phức tạp của tiểu giấy nhân giờ phút , chỉ thấy tiểu giấy nhân cứ lượn qua lượn quanh Nhị Đản. Chàng còn vô cùng ân cần nhắc nhở một câu: “Đừng tới gần quá, kẻo thương tổn!”

 

Tiểu giấy nhân: …

 

Vốn dĩ phiền muộn, giờ nhắc nhở nữa, chẳng là họa vô đơn chí ư!

 

Tiểu giấy nhân trừng mắt Long Linh một cái, đó bay , nó giờ đây cần yên tĩnh!

 

Long Linh tiểu giấy nhân nóng nảy , đầu óc nóng bừng, liền buột miệng câu mà vẫn thường oán trách đây: “Hừ, cái tính tình ch.ó má gì thế, quả nhiên là giống y đúc chủ nhân của ngươi!”

 

Tiểu giấy nhân bay xa, thấy lời , lập tức vui, ngay tức thì lao vút trở như một viên đạn pháo. Định cùng Long Linh quyết một trận sinh tử!

 

“Lại chủ nhân, liều mạng với ngươi!!!”

 

Long Linh: …

 

Chàng thật sự chọc ai đây, những tiểu vật do Vân Nhiễm nuôi dưỡng, mà đứa nào đứa nấy đều cái tính nóng nảy đến thế, quả là chịu thua ~

 

Sau một trận ẩu đả, mặt Long Linh thêm mấy vết bầm tím, còn tiểu giấy nhân thì mềm nhũn đất, bẩn thỉu.

 

Cảnh tượng khiến Huyền Sở trố mắt , đến nỗi quên béng mất việc can ngăn. Mãi đến khi tiểu giấy nhân và Long Linh đ.á.n.h xong, cả hai đều lưỡng bại câu thương, câu “các ngươi đừng đ.á.n.h nữa” của Huyền Sở còn thích hợp để thốt .

 

Mạc Chi thì điềm nhiên như , chuyện Long Linh và tiểu giấy nhân đ.á.n.h thế , nàng chứng kiến mười , cũng tám , thành quen thuộc.

 

Thấy bọn họ đ.á.n.h xong, Mạc Chi mới : “Ngoài trời sáng , mưa cũng tạnh, chúng xuống núi thôi?”

 

Mèo con Kute

Long Linh lấy một tấm gương, những vết thương mặt , trừng mắt dữ tợn tiểu giấy nhân. Chàng mới : “Đi nhặt những mảnh vỡ còn hình thù , mang xuống núi!”

 

Còn những vết thương mặt , đến lúc đó cứ đổ hết lên đám oán linh .

 

Tiểu giấy nhân trút cơn giận, thấy lời , lập tức nhặt những mảnh vỡ. Nếu tận mắt chứng kiến cảnh Long Linh và tiểu giấy nhân đ.á.n.h , thì bộ dạng ngoan ngoãn giỏi giang của tiểu giấy nhân bây giờ, ai thể ngờ cái tính nóng nảy đến .

 

Huyền Sở một nữa cảm thấy, quả thực mở mang tầm mắt.

 

Còn về Thần Đỉnh vẫn phù chú phong ấn ở một góc khác, Huyền Sở cũng quên nó. “Cái , mang về cho Vân Nhiễm xem tính.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/boi-toan-qua-chuan-khong-can-than-cong-duc-bung-no/chuong-979-ta-lieu-mang-voi-nguoi.html.]

 

Long Linh gật đầu, chuyện nhỏ thì chẳng cần đặc biệt dặn dò , dù , cũng kẻ quá bận tâm đến mất thích tranh công đoạt lợi.

 

Còn về Nhị Đản, giờ thể mang , chỉ đành tiếp tục đặt ở đây. Long Linh liếc Mạc Chi: “Cứ tạm thời để nó ở trong quỷ vực của nàng!”

 

Mạc Chi vầng hào quang bao quanh Nhị Đản, luôn cảm thấy vô cùng nguy hiểm, nàng vốn đến gần, nên để trong quỷ vực của nàng cũng .

 

Một nhóm thu dọn qua loa một chút, ừm, thì dường như càng thêm t.h.ả.m hại. Bất luận ai trông thấy, cũng sẽ cảm thấy bọn họ chắc chắn trải qua một trận ác chiến, t.h.ả.m tả xiết~

 

Thần Đỉnh tiểu giấy nhân cõng vai, bay lên giữa trung, định trực tiếp đưa về nơi Vân Nhiễm và bọn họ đang ở. Bay cao như thế, tốc độ nhanh như , dù cũng sẽ khác thấy.

 

Long Linh những vết bẩn , cuối cùng chỉ đành mắt thấy thì lòng phiền, bắt đầu xuống núi.

 

Mạc Chi thu nhỏ quỷ vực bao trùm quanh đó , chỉ để đủ gian cho Nhị Đản. Không gian lòng đất vốn dĩ vẫn còn trụ vững , lập tức sụp đổ. Mà đây, là tổn thất nhỏ nhất , bởi , cũng chẳng ai bận tâm.

 

Rừng núi cơn mưa, khí quả thực hơn nhiều. Long Linh một nữa tình hình xung quanh, chẳng rõ là ảo giác . Cứ cảm thấy những cây cỏ hoa lá gần đây, cái cảm giác c.h.ế.t chóc u ám , dường như biến mất ít.

 

Thấy Huyền Sở vẫn còn lẽo đẽo theo , Long Linh chút cạn lời : “Ngươi suýt chút nữa con quái vật đoạt xá , mau về dưỡng thương, còn theo gì!”

 

Chàng còn nhiệm vụ do Vân Nhiễm giao phó thành, nào thời gian lãng phí Huyền Sở.

 

Ánh mắt Huyền Sở bỗng trở nên lảng tránh, chẳng dám đối diện với Long Linh. “Cái đó… ừm, đây gặp mấy vị Huyền Sư , với bọn họ, là sư của ngươi đó…”

 

Long Linh thấy lời , lập tức dựng lông. “Phì, ngươi còn cần mặt mũi nữa , là một sinh linh sống mấy ngàn năm, ngươi dám gọi là sư ư!!!”

 

Trước đây bái sư phụ, nếu nghĩ đến Vân Nhiễm là do sư phụ nuôi lớn, dù thế nào cũng chịu lùi một bước, để một tiểu nha đầu ở phía sư tỷ. Giờ thì , ngay cả tên Huyền Sở , cũng vội vã chạy đến chiếm tiện nghi của .

 

Hừ! Là cảm thấy cầm nổi đao nữa, là cho rằng dễ ức hiếp?

 

Huyền Sở thấy ánh mắt Long Linh ngày càng nguy hiểm, hận thể xé nát ngay tại chỗ, liền lập tức đầu hàng. “Ta ý đó… ngươi mà, đây ở Thiên Đạo thôn, chính là đại sư của thế hệ . Lúc là sư của ngươi, đó chỉ là do thói quen mà thôi, thật sự cố ý!”

 

Cho dù cố ý, nhưng trong lòng Long Linh vẫn khó chịu, giờ phút thật sự thấy Huyền Sở nữa. Bằng , cảm thấy thật sự sẽ kiềm chế tính khí.

 

“Cái đó, những lời đều là giả vờ thôi, ngươi đừng để ý…”

 

Thấy tính khí Long Linh dường như dịu một chút, Huyền Sở khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng nghĩ. Không chỉ Vân Nhiễm và tiểu giấy nhân nóng tính, mà Long Linh chính cũng chẳng kém cạnh là bao.

 

những lời , Huyền Sở nào dám , chỉ đành đổi lời: “Hồi đầu nhất định sẽ xin ngươi đàng hoàng, nhưng bây giờ, chính sự mới là quan trọng. Chúng cùng xuống núi, cũng sẽ lộ sơ hở gì, , đến lúc đó chúng còn thể tương trợ lẫn , dù ngươi cũng con thật sự.”

 

Những lời khác, Long Linh đều để tâm, nhưng câu cuối cùng, chọc trúng điểm mà lo lắng nhất. Ai mà thế giới rốt cuộc , vạn nhất đến lúc đó thật sự thấu phận thật sự của , thì phiền phức lớn !

 

 

Loading...