22.
 
Trên đường trở về phủ Giám chủ,     một chuyện mới mẻ.
 
Sau khi phá sản, Tiền Đại Phú chẳng những sa  cờ bạc, còn đem nốt  gia sản ít ỏi còn  nướng sạch, đến bản  cũng bán  đó.
 
Giờ đây,   treo bảng đón khách ở thanh lâu dành cho nam kỹ .
 
Chuyện khiến lòng  sảng khoái như , tám phần mười là do một tay Phó Tự an bài!
 
Ta năn nỉ Lộc công công ghé ngang kỹ viện, tìm vài tên lưu manh xóm chợ đến cổ vũ Tiền Đại Phú buôn bán, dặn  dặn : nhất định  chăm sóc việc  ăn cho  thật , đừng chê già, chớ ghét .
 
Xem xong náo nhiệt trở về phủ Đốc chủ, trời cũng  sẩm tối.
 
Dưới hành lang Tương Lam viện,  một  ảnh cao gầy đang , dáng vẻ đơn bạc khiến lòng  xót xa.
 
“Đốc chủ,    đưa về .”
Lộc công công hành lễ một cái,  đầu bỏ , chẳng màng sống c.h.ế.t của .
 
Phó Tự  , ánh mắt nhàn nhạt.
“Còn dám trở về?”
 
Ta cứng đầu nắm lấy vạt áo màu tím sẫm của , dè dặt lấy lòng:
“Ngài là phụ  của đứa bé,   trở về, còn  thể  ?”
 
“Nàng  nhất là nên thế!”
 
Sau khi để  vò nắn một trận, giọng điệu của Phó Tự rốt cuộc cũng  còn âm dương quái khí nữa.
 
Hắn ôm   lòng, nhẹ nhàng thương lượng:
“Tiền Đa Đa, chúng  thành  .”
 
Ta  chút ngượng ngùng, thoái thác:
“Chuyện …   là quá nhanh ?”
 
Phó Tự xoa lên bụng , lúc    nhô lên:
“Chần chừ thêm nữa, e rằng giấu  nổi .”
 
Nói cũng .
 
Ta thở dài:
“Y thuật của Lân Thái y chẳng   cả,   uống  bao nhiêu thang thuốc phá thai,  mà chẳng  chút tác dụng nào!”
 
Phó Tự bật :
“Nàng nghĩ  dám kê thuốc phá thai cho nàng ?”
 
???
 
Ta giật  bật dậy, đè   , chẳng màng lễ nghĩa:
“Ý ngài là ? Nói rõ ràng  cho ! Với , ngài     thái giám từ bao giờ?”
 
“Đó là thuốc an thai. Thân thể nàng vốn  yếu, nếu  nhờ mấy thang thuốc đó,   Trưởng công chúa phạt , chớ  là đứa bé, chính nàng cũng khó giữ mạng.”
 
Phó Tự kéo  lên cao, từ  gối lấy  một miếng ngọc bội đeo cho .
 
“Ta phát hiện từ đêm Giao thừa. Vốn định hôm   với nàng cho rõ ràng, ai ngờ nàng  bỏ trốn, còn   vẻ như  từng  chuyện gì xảy . Lẽ nào   khiến nàng đến mức  né tránh  ?”
 
“Cho nên ngài mới uy h.i.ế.p , còn dọa sẽ dạy   chữ 'chết'… Khoan !”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bon-toa-nguyen-cung-nang-doan-tu/10.html.]
23.
 
Ta bỗng nhiên phát hiện một vấn đề nghiêm trọng.
 
“Ngài , đêm đó ngài hôn  là khi    là nữ nhân?”
 
“Vậy mà cũng dám hôn?”
 
“Nếu  thật sự là thái giám thì ?”
 
Phó Tự giữ chặt  đang nổi giận, khẽ hôn một cái.
 
“Chẳng  Bổn tọa    ? Nếu nàng thật là thái giám, bản tọa nguyện cùng nàng đoạn tụ.”
 
“Tiền Đa Đa,  thật lòng thích nàng, bất kể  phận  giới tính.”
 
Hôn lễ giữa  và Phó Tự vô cùng giản lược.
 
Chúng  đều    , cũng chẳng màng hình thức.
 
Nếu   bốn vị Phúc, Lộc, Thọ, Hỉ cứ nằng nặc đòi uống rượu mừng, thì e rằng đến cả tiệc cưới  cũng  bỏ qua cho đỡ tốn.
 
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Tiếc  bạc trắng trắng tinh mà!
 
À đúng , Phó Tự  từ quan,   càng tiếc bạc hơn.
 
Tân đế vốn định gả Trưởng công chúa cho Phó Tự,  tin  tự ý kết hôn, giận đến mức long nhan đại nộ.
 
Phó Tự chẳng lùi nửa bước, dâng sớ từ quan.
 
Oan khuất nhà họ Ngôn   tuyết giải,  sớm chẳng còn hứng thú gì với chốn quan trường hiểm ác nữa.
 
Tuy  ngoài mặt thì vỗ tay khen , nhưng trong lòng  lo lắng khôn nguôi —
 
Hoàng đế liệu  trở mặt ? Phó Tự liệu  gặp nguy hiểm?
Về  lấy gì mà sống? Đống bạc  dành dụm  thể chống đỡ  bao lâu?
 
Lo đến mất ăn mất ngủ, chỉ cần  chút động tĩnh liền nghi là chó hoàng đế giở trò.
 
Phó Tự thấy rõ trong mắt, nhưng chẳng  câu nào.
 
Ngày thứ hai  thành hôn,  dắt  tới bến thuyền.
 
Giương buồm xuôi nam, thẳng đến Giang Nam.
 
Trên chiếc thuyền xa hoa, Phó Tự tránh mặt bốn vị Phúc Lộc Thọ Hỉ, quỳ nửa  bên giường, trình lên bạc riêng của .
 
Ta  từng xấp ngân phiếu cùng khế đất dày cộm, bèn chân thành đề nghị:
“Hay là... chúng  đổi tên ? Chàng gọi là Tiền Đa Đa nhé?”
 
Phó Tự khép  hòm báu, đặt  tay , dịu giọng :
“Không cần đổi, của ... đều là của nàng.”
 
Mang thai, tâm tình dễ xúc động,  bật  rưng rức như mưa:
 
“Chàng  thế … dù  thật sự là đoạn tụ,  cũng thấy đáng giá!”
 
-HẾT-