Năm đó khi tên béo đặt quả bóng da  cửa nhà bác , Nguyên Bảo   thấy.
Người cũng chứng kiến  bộ quá trình còn  ông nội.
Dù  ông cũng sống cạnh nhà bác ,  còn  thích ôm chén   về phía nhà  con trai lớn mà ông yêu quý nhất.
Mặc dù   quả bóng da đó đại diện cho điều gì nhưng chỉ cần  thấy dáng vẻ lén lút của tên béo khi đặt bóng da, ông   đó   là điềm lành.
Bởi  ông nội  đặt quả bóng da đó  cửa nhà .
Bất kể quả bóng da đó mang đến tai họa gì thì ông đều  nhà chúng  gánh chịu  cho nhà bác .
 ông nội   rằng nhà chúng   một chú chó thông minh nhất thế gian.
Nó  trả  quả bóng da đó cho nhà bác .
  hỏi ông: "Ông   bác   những gì  lưng   ?"
Ông nội  mặt ,    nhiều với : "Toàn  mấy chuyện vô ích  gì, cháu  gọi xe cấp cứu cho ông ?"
Xem  ông .
Ông  tất cả.
Ngay cả khi con trai lớn là một kẻ ác thì ông vẫn thiên vị ông  vô điều kiện.
Biểu cảm của  dần trở nên lạnh lẽo.
  nghĩ đến việc Nguyên Bảo   chịu bao nhiêu khổ sở vì sự đối xử bất công của ông thì lòng hận thù trong  điên cuồng trỗi dậy.
 giật phăng chiếc khăn  dùng để cầm m.á.u cho ông  đó  lạnh lùng : “Nếu ông thích con trai lớn của  đến ,  thì ông xuống  đó mà bầu bạn với ông  !"
Ông nội kinh hãi.
"Cháu... Cháu  gì !"
Ông nội gồng , hoảng loạn  bịt vết thương: "Kim Đồng Đồng! Mau trả khăn cho ông! Ông cần cầm máu!"
 vì tay chân  trói buộc, ông  cách nào cũng  thể bịt .
Máu tươi chảy  như đê vỡ.
Đây là báo ứng của ông.
Chỉ là đến quá muộn.
"Mau trả  cho ông! Đồng Đồng, ông cầu xin con đó! Ông đảm bảo,   ông sẽ  bao giờ thiên vị nữa, cháu mau trả  cho ông..."
 lạnh lùng  dậy, phớt lờ lời cầu cứu của ông.
Nước mắt cá sấu là thứ  thể tin  nhất.
Ông   Nguyên Bảo là một chú chó  lông vàng, lẽ  là loài giỏi trông nhà nhất.
Một đời, ông  còn nợ một chú chó quá nhiều thứ.
Năm  mười tuổi,  nhặt  một chú chó con lông vàng bên bờ ruộng.
Đôi mắt nó ướt át,  trán  một chỏm lông trắng nhỏ xíu, trông giống như hình thỏi vàng Nguyên Bảo.
 lập tức nảy  ý định nuôi nó, cẩn thận  nét mặt bố .
Mẹ cũng thấy ngạc nhiên: "Con chó nhỏ   đầu  một thỏi vàng kìa, mang về nhà , gọi nó là Kim Nguyên Bảo."
 vui đến phát điên.
"Xin chào Kim Nguyên Bảo, chị là Kim Đồng Đồng."
 nắm lấy bàn chân nhỏ xíu của nó, nó thè lưỡi l.i.ế.m liếm tay  hệt như  cuối cùng nó l.i.ế.m   khi chết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bong-da/chuong-10.html.]
Kim Nguyên Bảo sống  mười hai năm.
Vì sự thù ghét cố ý của một ông nội mà cả đời nó chẳng  hưởng phúc lộc gì.
Đêm qua, hung thủ vụ án thảm sát năm xưa, trong lúc tình cờ  nhắm  nhà .
Khi vật lộn với bọn côn đồ, ông nội  may  c.h.ế.t vì mất m.á.u quá nhiều.
Nguyên Bảo của  cũng vì cứu  mà  hung thủ c.h.é.m c.h.ế.t một cách dã man.
Chỉ vỏn vẹn vài câu  đó, chính là tất cả những gì  khai báo với cảnh sát.
Họ  điều tra  tất cả sự thật bao gồm cả bí mật chôn giấu   bác .
Có  kinh ngạc về sự may mắn của .
Họ  rằng cái nút dây phức tạp như ,  từng  nạn nhân nào tự giải thoát thành công.
 là  đầu tiên và cũng là  duy nhất trong lịch sử.
 họ   cái nút dây đó là chú chó của   giúp  cởi .
Để cởi  sợi dây đó mà nó  dùng gần như cả đời .
Cái giá  trả là mạng sống của nó.
Ngoại truyện: Nguyên Bảo.
1
 là Nguyên Bảo.
Ngày thứ ba  khi trọng sinh,  nhặt  một hộp thịt hộp  đường.
Trong hộp vẫn còn nửa miếng thịt hộp, chỉ  đủ cho một chú chó ăn một miếng.
 chồm tới ngửi ngửi.
Thơm thật đấy.
 cố gắng kiềm chế nuốt chửng nó  bụng.
 nâng chân lên, đẩy nó đến bên một chú chó khác.
"Ăn , thằng oắt đen."
Tiểu Hắc bên cạnh liếc mặt , vẻ mặt vẫn khá ngạo kiều: "Bạn  ơn hiểu rõ một chút, bây giờ  lớn hơn bạn mười tuổi,  là  gọi bạn là em mới đúng."
 bất lực : "Được  , bạn lớn hơn , bạn lớn nhất, mau ăn thịt hộp ."
Tiểu Hắc,  , bây giờ  là lão Hắc , nó là chú chó đen nhỏ của chủ nhân .
Mười năm , nó  c.h.ế.t  tay tên gầy.
Vì  nó  trọng sinh sớm hơn  mười năm.
Hôm qua khi  lang thang, vui mừng phát hiện một khúc xương trong bụi cỏ.
Không ngờ  một cái chân, đồng thời ấn chặt lấy khúc xương cùng với .
 ngẩng đầu lên thì  thấy một chú chó đen sì.
Không  trai bằng  nhưng  chút quen mắt.
Thế là  và Tiểu Hắc cứ thế nhận  .
"Được, thịt hộp để  ăn ."