5
Chạy   ?
Tên gầy và bọn chúng   thương  chỗ hiểm nên  thể đến bất cứ lúc nào.
Không  nữa thì sẽ  còn cơ hội.
Lúc lòng  nóng như lửa đốt thì bên ngoài đột nhiên vang lên một âm thanh kỳ lạ.
Xào xạc giống như tiếng ma sát.
 vươn đầu  .
 lập tức  cảnh tượng  mắt  cho chấn động.
Chỉ thấy  ánh trăng, Nguyên Bảo cong bốn chân.
Thân hình nó phủ lên dấu chân của , bò lổm ngổm  tuyết.
Những nơi nó  qua, dấu chân của  đều  xóa sạch mà chỉ còn  dấu vết nó bò.
Nó  thông minh đến  ?
Đây   là trí thông minh mà một con ch.ó nên  ?
  kịp ngạc nhiên, vội vàng phối hợp với Nguyên Bảo.
Đặt một tấm ván gỗ bỏ   cửa, che  dấu chân lúc   nhà.
Thế là  còn bất kỳ dấu vết nào cho thấy    nhà nữa.
Khi Nguyên Bảo tiếp tục bò về phía , dấu vết đó kéo dài sâu  hướng rừng cây.
Mười mấy giây , trong rừng truyền đến tiếng chó sủa.
Tiếng tên gầy la lớn cũng theo đó truyền đến.
“Nghe thấy tiếng chó sủa , cứ theo tiếng chó mà tìm!”
Tên béo  gọi về do dự hỏi: “Còn tìm , chúng     lấy  tiền  ?”
“Phải tìm, con nhỏ đó đ.â.m tao một dao, còn suýt chút nữa đá gãy tay tao, hôm nay tao nhất định  tiễn nó xuống địa ngục!”
Lão Bì : “Đừng mà, em gái xinh  như , g.i.ế.c c.h.ế.t thì tiếc quá, cứ chơi đùa thỏa thích , hôm nay tao còn đặc biệt mua mấy món ăn về đây.”
Tên béo tỏ vẻ khó xử: “Cái   đuổi theo kiểu gì đây, dấu chân kỳ lạ quá, như thể  thứ gì đó xóa   .”
“Sao mày bà tám quá , càng xóa càng chứng tỏ  quỷ, mày cứ  theo dấu vết  ,  tìm    , dù  hôm nay tao nhất định  cho nó chết!”
…
 đại khái  nắm rõ tính cách của ba tên hung thủ .
Tên gầy  địa vị cao nhất và hành sự cũng tàn nhẫn nhất.
Lão Bì là một tên háo sắc, trong đầu chỉ nghĩ đến những chuyện dơ bẩn.
Tên béo dường như sợ rắc rối, chỉ  lấy tiền.
 giấu  trong đống tạp vật.
Sau khi nơm nớp lo sợ chờ đợi một lúc.
Một cái bóng vụt từ cửa sổ nhảy .
Là Nguyên Bảo  về!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bong-da/chuong-4.html.]
 ôm con ch.ó  lòng, nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó.
Chó ngoan của , may mà  nó.
Trên mí mắt Nguyên Bảo  một vết sẹo.
Đó là do ông nội đánh,  khi nhà bác xảy  chuyện.
Năm đó, khi  quả bóng da tai họa  là do Nguyên Bảo lăn đến cửa nhà bác thì ông nội giận dữ vô cùng.
Ông dùng đòn gánh quật mạnh Nguyên Bảo: "Để xem ông  đánh c.h.ế.t cái thứ súc sinh nhà mày!"
Ông nội  tay  mạnh, rõ ràng là  lấy mạng Nguyên Bảo.
Nguyên Bảo mới hai tuổi đau đớn kêu rên nhưng   chỗ trốn.
Còn bố   chỉ thở dài,  hề lên tiếng ngăn cản.
Họ cho rằng  là  hưởng lợi từ  bộ sự việc nên   quyền ngăn cản ông nội dạy dỗ Nguyên Bảo.
  thể chịu đựng thêm  nữa.
 lao tới, che chắn Nguyên Bảo   .
"Ông nội, ông  đánh thì đánh con , Nguyên Bảo   gì cả, là con chơi bóng da với nó..."
"Đồng Đồng, con  dậy ngay!"
"Con  chịu , trừ khi ông dừng tay!"
Ông nội vẫn  buông tha: "Con nghĩ cái thứ súc sinh  là chó  ? Nó tinh ranh lắm đấy, nó cố tình hại c.h.ế.t cả nhà bác của con! Hôm nay ông mà  đánh c.h.ế.t nó thì ông   với tổ tiên nhà !"
Hành vi của ông nội  hề bất thường.
Cũng là con trai nhưng bác thành đạt hơn bố   nhiều, nhà họ cũng giàu  hơn nhà chúng .
Ông nội từ tận đáy lòng vẫn thích nhà bác hơn.
Đòn gánh quất     đau nhưng  vẫn cố   dậy.
"Vậy   ông cho rằng chỉ  nhà chúng con đáng c.h.ế.t ? Nếu hôm nay cả nhà chúng con chết, ông vẫn sẽ giận dữ như  ?"
  lóc kể lể: "Hôm nay nếu ông đánh c.h.ế.t Nguyên Bảo thì   con sẽ  bao giờ nhận ông là ông nội nữa!"
Lời  của  khiến ông nội tỉnh táo đôi phần.
Ông  mất  cả nhà con trai cả nên ông là  mong con cháu đông đúc nhất, cũng sợ nhất sự xa cách của lớp trẻ.
Cuối cùng, ông nội  tha cho Nguyên Bảo.
Lúc đó, Nguyên Bảo rúc  lòng , đôi mắt đen láy tràn đầy sợ hãi.
Nó l.i.ế.m tay , dường như đang  lời cảm ơn.
Sau đó, ông nội luôn công khai lẫn lén lút bắt nạt Nguyên Bảo.
Ví dụ như cố tình đánh đổ bát cơm của nó, khiến nó chỉ  thể l.i.ế.m thức ăn  đất.
Khi  ngang qua Nguyên Bảo sẽ vô cớ đá hai cái, khiến nó đau đớn kêu oai oái.
Còn  lệnh cho bố    cho nó ngủ trong nhà mà chỉ cho dựng một cái chuồng chó sơ sài ở bên ngoài.
Thậm chí, ông nội còn cố tình đưa Nguyên Bảo đến một nơi  xa nhà để bỏ rơi, may mà Nguyên Bảo thông minh nên  thể tự chạy về .
Năm nay, Nguyên Bảo  mười hai tuổi, ông nội luôn cằn nhằn và  rằng cái thứ súc sinh   mãi  chết...