"Vậy chuyện Kim Hữu Điền mà các    là thật ?"
"Không sai, năm đó chúng  là một nhóm nhưng Kim Hữu Điền luôn lén lút giấu tiền  khi chia chác, coi  gầy như thằng ngốc nên  gầy mới  tay tàn độc như ."
"Vậy quả bóng da lúc đó là ai đặt?"
"Là  đặt,   tham gia  vụ g.i.ế.c  đột nhập mà chỉ đặt quả bóng  cửa nhà bác của cô một ngày."
"Vậy tại  quả bóng da  xuất hiện  cửa nhà ?"
"Ở nhà cô ư?" Tên béo kinh ngạc: "Sao  thể chứ,   nhà Kim Hữu Điền mà nên  thể đặt nhầm ."
"Anh chắc chắn  đặt nhầm chứ?"
"Chắc chắn,  sẽ   hỏng chuyện nhỏ như  ."
 xua tay,   truy cứu nữa: "Thôi  ,  báo cảnh sát ,    tìm chó của  đây."
Ngoài sân.
Giữa nền tuyết lộn xộn, một vệt đỏ tươi đặc biệt chói mắt.
Dọc theo vệt m.á.u ngoằn ngoèo,   theo dấu vết của Nguyên Bảo.
Ban đầu là một vệt m.á.u mảnh,  đó dần rộng ...
Vệt m.á.u cho thấy nó  về ổ của  mà cũng  đến căn nhà nhỏ chúng  từng ở mà là   trong rừng.
Nghe  khi chó sắp c.h.ế.t sẽ bỏ  để chủ   thấy.
Nguyên Bảo chạy xa như , rõ ràng lành ít dữ nhiều .
Hai chân  run rẩy, đột nhiên  chút  dám tiếp tục đuổi theo.
"Nguyên Bảo.”
“Nguyên Bảo."
 gọi tên nó, giọng   kìm  nghẹn ngào.
Tuyết rơi ngày càng dày kèm theo tiếng gió rít gào.
Rất nhanh  đó  một gốc cây,  cuối cùng cũng  thấy bóng dáng màu vàng đó.
11
Vết thương của Nguyên Bảo  mà kinh hãi.
Trên  nó gần như  còn một mảnh da thịt lành lặn,   bế nó lên cũng   đặt tay  .
Nó thấy  đến thì vô thức  đưa đầu  lòng bàn tay .
 nó đến sức để ngẩng đầu cũng  còn.
"Nguyên Bảo, bọn   c.h.ế.t , chúng   thể về nhà  ..."
 nâng đầu nó lên, áp mặt  .
Nước mắt ấm nóng chảy dài  bộ lông của nó.
"Về nhà với chị nhé?”
"Chị sẽ xây cho em một cái ổ mới, đảm bảo  to  . Sau  chị   học nữa, ngày nào chúng  cũng  chơi, ngày nào chị  cũng ở bên em..."
Nó khẽ khàng vẫy đuôi một cách khó nhận .
Dường như nó  vui nhưng dần dần mí mắt của nó sụp xuống.
Không  là thỏa mãn  tiếc nuối, Nguyên Bảo phát  tiếng rên rỉ ngắn ngủi.
Sau khi l.i.ế.m nhẹ má   cuối.
Nó vĩnh viễn nhắm mắt .
"Nguyên Bảo!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bong-da/chuong-9.html.]
   sụp đổ, ngửa đầu  nức nở.
"Nguyên Bảo, Nguyên Bảo..."
 mặc cho  gọi thế nào, chó của  cũng sẽ  bao giờ đáp   nữa.
Tuyết vẫn  ngừng rơi.
Không   bao lâu.
 ôm lấy cơ thể lạnh lẽo của Nguyên Bảo  bước về phía nhà.
 dường như  hiểu  vài chuyện.
Đêm mười năm ,  khi Nguyên Bảo chứng kiến  bộ quá trình nhà bác   sát hại.
Nó  ghi nhớ cái nút dây đó.
Sau đó trong một thời gian dài, nó luôn tìm kiếm loại nút dây đặc biệt đó.
Mọi thứ sớm   dấu vết, ví dụ như gặp ông chủ dùng dây thừng bó hàng, Nguyên Bảo luôn tò mò vây quanh  .
Nó thấy bia  buộc bằng dây, cũng sẽ tiến đến ngửi ngửi.
Thậm chí khi  dùng dây thắt chặt túi dứa, nó cũng sẽ bới móc  xem.
Cứ thế kiên trì tìm kiếm suốt hai năm, cuối cùng nó  tìm thấy nút dây cùng loại với bọn cướp ở sân tập leo núi...
Nguyên Bảo mất hơn hai năm để tìm thấy nó,  tốn ba năm để học cách tháo gỡ và trong năm năm  đó, nó  ngừng luyện tập.
Nếu   nó thì tối nay   trở thành chị Đường thứ hai .
   Nguyên Bảo  thế nào mà  thể   .
Có lẽ là do sự nhạy cảm của loài chó, nó sợ bọn cướp sẽ nhắm    của bác .
Cũng  thể là khi chứng kiến gia đình bác  tuyệt vọng vì  cởi  dây trói, nó  nghĩ đến chủ nhân của .
Tóm , nỗ lực của nó  hề uổng phí.
Nó  thành công cứu  .
Cả ông nội nữa.
À đúng , nhắc đến ông nội thì  cũng  hiểu  một chuyện khác.
12
Trong phòng khách.
Ông nội  tỉnh, ông   sàn nhà, đang  chằm chằm  t.h.i t.h.ể tên gầy.
Trong ánh mắt ông   một cảm giác bí ẩn kỳ lạ.
Giống như sự hả hê khi mối thù lớn  báo đáp.
Sau khi  xổm xuống bên cạnh ông,  nhẹ nhàng hỏi: "Ông nội, tối nay ông thật sự đến để cứu cháu ?"
Ông nội khẽ nhíu mày.
"Hay là ông chỉ  trả thù cho con trai lớn của  thôi? Chính là ông  đặt quả bóng da đó  nhà cháu  ?"
Ông lão trợn tròn mắt.
Ông há miệng, dường như  phủ nhận.
 khi lên tiếng,  là một câu quát mắng đầy sốt ruột: "Nhắc mấy chuyện đó  gì, qua hết , mau giúp ông cởi dây !"
Ông nội  trả lời thẳng.
    câu trả lời.
  đoán .