Vì , hai vợ chồng cùng cổng sân, mới đến thấy Lưu Ái Đệ đang chống nạnh hai tay, hét to: "Tại đưa nó cho mấy , trong lòng mấy ? Toàn bộ gia đình mấy việc ghê tởm như mà vẫn còn tiền của chúng ? Tại da mặt mấy thể dày như thế? cho con ch.ó một miếng xương, con ch.ó thấy thì nó sẽ vẫy đuôi với ."
“Mấy thì ? Mấy giúp đỡ chúng thì thôi, còn phá hoại hôn sự của em chồng , hại em chồng hiểu nhầm! Mấy đang cái gì ? Chúng thể dễ dàng cho mấy ức h.i.ế.p ? Mấy đơn giản chỉ là ức h.i.ế.p khác mà là mấy ép đến chết!"
Vừa , Lưu Ái Đệ cũng bắt đầu bắt chước dáng vẻ của bà Khương, vỗ vỗ đùi khô khốc kêu lên: “Mọi đến phán xét , nhà chú hai bọn họ thật đúng là ức h.i.ế.p khác, em chồng cũng thật là thảm... Chưa đến việc cướp mất đối tượng, còn hãm hại, em chồng phận khổ như ..."
Còn cố nén một giọt nước mắt, nhân tiện nháy mắt với Khương Tuệ Tuệ trong khi ai chú ý.
Khương Tuệ Tuệ ý của cô , cô chỉ cô cùng diễn với cô mà thôi. cô cau mày, đau khổ nhăn mặt một hồi lâu, nước mắt cũng thể trào , đành lấy tay che mặt, khác còn tưởng rằng cô đang , nhưng thật là cô đang thầm.
Phương Quế Chi cũng tưởng rằng con gái đang , vì đau lòng tới ôm lấy Khương Tuệ Tuệ, nhẹ giọng dỗ dành: "Tuệ Tuệ, đừng đau khổ nữa, cha ở đây, cha sẽ để khác bắt nạt con nữa."
Cố Diệp Phi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-302.html.]
Khương Đắc Thắng ban đầu là nổi nóng, lúc thấy con gái , trong lòng càng đau hơn. Ông hối hận, ông hối hận lúc khi phân nhà, lẽ ông nên hứa mỗi tháng sẽ đưa cho gia đình Khương Đắc Lợi nửa tháng lương, ông rõ ràng rõ bà Khương là như thế nào, nhưng vì những gì cha ông mà cảm thấy áy náy với bọn họ.
Trên thực tế, suy cho cùng thì liên quan gì đến ông , liên quan gì đến nhà của ông ! Chẳng lẽ chỉ vì cho bản hơn mà con gái ông oan uổng ?
Nếu đúng như , ông thà để bản cảm thấy khó chịu còn hơn để con gái chịu chút ủy khuất!
Khi bà Khương thấy Khương Đắc Thắng , bà nghĩ rằng gì đó, nhanh chóng dậy khỏi mặt đất với sự hỗ trợ của Khương Đắc Lợi, bất chấp bụi bẩn , một mặt đầy nước mắt nước mũi, bà nắm lấy bàn tay thương của Khương Đắc Thắng.
Vừa gào: "Đắc Thắng, năm đó những gì con hứa hẹn với thì con thể quên, cha con đối xử với con chúng , con cũng thể bội bạc!"
Khương Đắc Thắng rút tay ông , : “Mẹ , thì hãy mau cho tộ , cha đối xử với hai thì nhất định đối xử với bà và Đắc Lợi , còn một phen nước mắt nước mũi với cái gì mà công lao thì cũng khổ lao, nhưng mà thật sự coi là con trai ? Bà đối xử với như thế nào thì cần nhiều, trong lòng bà tự hiểu rõ, nhưng từ đến nay, bao giờ trách móc bà, dù thì Đắc Thắng mới là đứa con do bà sinh .”
Bà Khương cũng là đối xử với Khương Đắc Thắng, nhưng những gì bà đối xử với Khương Đắc Thắng, tất cả là để lấy lòng ông nội Khương.