Cuộc sống bao nhiêu thì bấy nhiêu.
Xuyên tới đây, cái gì cũng .
“Không nhớ nhà, mà nhớ bà nội.” Tô Tiêu Thất bĩu môi .
“Chờ tới kỳ nghỉ thăm , cùng em về thăm bà nội.” Chiến Bắc Hành thấp giọng an ủi.
“Thật ạ? Anh về nhà ?”
“Về chứ, thăm bà nội về.” Chiến Bắc Hành suy nghĩ .
Căn nhà đó trở về cũng ai quan tâm.
Chẳng qua là trong nhà còn bà nội cũng thăm, duy nhất quan tâm sống .
Hai tới trạm lương thực nhận lương thực.
Tô Tiêu Thất thích ăn cơm, Chiến Bắc Hành thì cơm mì đều thích ăn.
Cuối cùng nhận bốn mươi cân gạo, hai mươi cân bột mì. Có Chiến Bắc Hành ở bên cạnh , khiêng bao bột gạo lên như một đĩa thức ăn.
Nhân lương thực xong.
Chiến Bắc Hành bưu điện gửi thư, thư mà tối hôm qua gửi trở về.
“Tiêu Thất, lá thư cho bà nội .”
Tô Tiêu Thất lắc đầu một cái, “Không , em với bà nội, buổi chiều mỗi tuần kêu bà tới đến cung tiêu xã điện thoại.”
Gọi điện thoại tiện hơn thư.
Chủ yếu trong thời đại , nội dung trong bất kỳ lá thư nào, cũng thể cố ý hiểu sai ý.
Hai gửi thư xong thì .
Có một phụ nữ xông thẳng tới.
Tô Tiêu Thất vội vàng nhảy , đầu năm nay ăn vạ?
Người phụ nữ nhận thiếu chút nữa đụng , vội vàng ngẩng đầu xin : “Thật xin .”
Vừa mở miệng, âm thanh nghẹn ngào.
Chiến Bắc Hành cau mày, “Chị dâu Hồ.”
Mắt chị dâu Hồ sưng như hạt đào , chóp mũi hồng hồng. Bị Chiến Bắc Hành nhận , dường như cáu.
Chẳng qua chỉ mỉa.
Chẳng thèm chào hỏi, xoay rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-115.html.]
Tô Tiêu Thất lẩm bẩm : “Chị nên khu tập thể chứ nhỉ?”
“Chúng còn mua thứ khác thôi.” Chiến Bắc Hành trong tay xách túi, hai tới cung tiêu xã mua một vài thứ.
Đến khi bọn họ về đến khu tập thể.
Tô Tiêu Thất rót hai ly nước, uống ực ực một ly lớn.
Ngồi phịch sô pha.
“Quá là mệt.”
Chiến Bắc Hành lấy gạo và thức ăn, thịt bỏ nhà bếp.
Ở ngoài sân còn một thùng vôi nhỏ, dùng để quét vách tường của nhà chính.
“Anh nấu cơm, em nghỉ một lát .” Chiến Bắc Hành cởi áo sơ mi, chỉ mặc áo lót màu xanh quân đội.
“Anh xới đất trồng rau , em còn
vườn rau ở . Em nấu cơm cho.” Tô Tiêu Thất cũng là một cô gái yếu ớt.
Phải bắt tay việc thì tuyệt đối hàm hồ.
Chiến Bắc Hành đáp lời, uống một ly nước.
Trong nhà xẻng, ngoài mượn cái xẻng.
Tô Tiêu Thất cũng sẽ tự nấu cơm, Lão Quỷ cũng thích ăn cơm cô nấu.
Nghĩ tới sư phụ Lão Quỷ.
Mũi Tô Tiêu Thất ê ẩm khó chịu, ai thể nghĩ tới học trò đời đầu của đại sư Lão Quỷ xuyên đến thập niên sáu mươi?
Cũng Lão Quỷ nhận thêm học trò mới ?
Tô Tiêu Thất thu cảm xúc nhớ nhà.
Trong miệng ngâm nga, bắt đầu nhào bột.
Cô ăn cơm nhiều, nhưng buổi trưa cần xào rau nữa.
Mở bếp , đổi than hòn. Tô Tiêu Thất chưng trong nồi một đĩa bí đỏ.
Cô đang bánh pate mỡ heo, bánh patê bí đỏ.
Ngửi mùi thơm của bánh, tâm trạng của Tô Tiêu Thất hơn nhiều.
Lúc Chiến Bắc Hành trở , khúc dân ca vui vẻ tên trong nhà bếp. Thấy bóng bận rộn đó, khỏi nhếch môi lên.
Yết hầu của di chuyển, trong nhà tràn đầy mùi thơm của cơm.
Đây chính là hương vị gia đình nhỉ.