Tô Tiêu Thất và Chiến Bắc Hành hai cùng đi phía sau.
Mẹ của Thẩm Hiểu Cương nhà bên cạnh đang nhặt cỏ, nhìn thấy hai người họ đi cùng nhau lập tức thu lại kinh ngạc trong mắt.
“Trung đoàn phó Chiến, trong đất nhà tôi có cây cải non này. Rút vài cây lên đem đi trồng đi.”
Chiến Bắc Hành và Tô Tiêu Thất nhìn nhau một cái.
“Cám ơn chị dâu!”
Mẹ của Thẩm Hiểu Cương họ Hoàng, mọi người cũng gọi cô ấy là chị Hoàng.
Hóa ra ở quê cũng là phụ nữ làm việc.
Nói chuyện làm việc thoăn thoắt.
Cô ấy mặc một cái áo sơ mi màu xanh, vạt áo cho vào quần, b.í.m tóc rủ bên vành tai.
Đang khi nói chuyện thì gật đầu với Tô Tiêu Thất một cái.
“Qua đây rút cải non này.”
Tô Tiêu Thất đi tới, học theo chị Hoàng rút rau cải non.
“Em gái, nghe nói quê của em là thành phố Lâm hả?”
Chị Hoàng tỉnh rụi hỏi thăm chuyện của cô.
“Vâng, người thành phố Lâm.”
“Đại đội phó Triệu cũng là người thành phố Lâm á. Hai người có quen biết không?” Chị Hoàng như nhớ ra điều gì bèn hỏi.
Động tác trên tay cũng không có dừng.
Tô Tiêu Thất nhàn nhạt nhìn, “Biết.”
Chị Hoàng vội vàng ngẩng đầu lên, “Biết thật hả.
Cả hai là đồng hương, Triệu Viễn lại là cấp dưới của trung đoàn phó Chiến. Từ nay về sau cả hai qua lại nhiều, mọi người chung quê tóm lại cũng dễ hơn nhiều.”
Tô Tiêu Thất chân mày nhíu thật chặt, cứ cảm thấy trong lời nói của chị Hoàng này có hàm ý.
Cô không nói thêm gì nữa.
Chị Hoàng tự mình nói mấy câu.
“Chị Hoàng, nhiêu cải non này đã đủ rồi. Chúng em còn phải trồng loại khác.”
“Cũng được. Hai khu này đều là vườn rau nhà chị. Bên trong là xà lách, mướp, cà chua, đậu đũa, cà tím, ớt... đều có hết. Đến lúc đó em thấy cái gì chín cứ hái.” Hoàng đại tỷ cười rất nhiệt tình, “Hai nhà chúng ta là hàng xóm, có gì thì cứ nói, bà con xa không bằng láng giềng gần.”
“Biết rồi ạ. Cám ơn chị nhiều!”
Tô Tiêu Thất không ngăn được sự nhiệt tình của cô ấy, “Em qua bên kia cấy rau.”
Tô Tiêu Thất trở về vườn nhà mình.
Cô nhìn Chiến Bắc Hành cầm xẻng nhỏ cấy rau,
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-119.html.]
mình cũng học theo anh ngồi xổm xuống.
Xẻng nhỏ đ.â.m đi vào đất xốp, xoay hai cái. Cây non theo cái xẻng được cắm xuống.
Lại vùi chặt đất ở phần rễ cây.
Tô Tiêu Thất từ cấy rau đầu đến đuôi, mệt đến không thẳng lưng nổi.
Thầm nói mình quả nhiên thích hợp nằm ngửa nằm thẳng.
Lại nhìn Chiến Bắc Hành đã cấy ba bốn luống.
Chiến Bắc Hành đứng lên nhìn Tô Tiêu Thất trồng rau xiêu vẹo.
“Tiêu Thất, em đi về trước đi. Những thứ này, một lát là anh gieo xong.”
“Vậy em về làm cơm tối.”
“Được.”
Tô Tiêu Thất muốn hỏi Chiến Bắc Hành ăn cái gì, lại nghĩ người này cái gì cũng ăn, mím môi không hỏi lại.
Trên đường về nhà.
Lại nghe người không biết chuyện nói cô lại để cho chồng mình ra vườn rau làm việc.
“Cô gái này thật là lười.”
“Trung đoàn phó Chiến bị làm khó gắt gao.”
“Bình thường người bảo vệ quốc gia, còn ra vườn rau làm việc.”
...
Tô Tiêu Thất vô lực nhướng mày. “Sao anh ấy lại không thể ra vườn rau làm việc?”
“Cô gãy tay à? Nào có người phụ nữ nào bắt đàn ông làm việc?”
Tô Tiêu Thất: ...
Trước kia đã nghe nói thành phố An chủ nghĩa trọng nam kinh nữ rất nghiêm trọng.
Phụ nữ từ lâu đã khắc sâu một điều này, quả thật không sai.
Còn nghiêm trọng hơn thành phố Lâm nhiều.
“Tôi nghe nói trai hiền không cưới con gái thành phố Lâm.”
“Thật vậy, cưới về một tổ tông.”
Tô Tiêu Thất hết ý kiến.
Cô lười cãi lộn với mấy bà tám này, chỉ lạnh lùng nhìn họ mấy lần.
Lộ ra nụ cười như có điều suy nghĩ.
“Vợ trung đoàn phó Chiến, cô cười cái gì?” Bác sĩ Tôn đi qua nơi này, cứ cảm thấy nụ cười của Tô Tiêu Thất khiến người ta sợ hãi trong lòng.
Tô Tiêu Thất khẽ cong khóe môi.