Buổi Livestream Xem Bói Đặc Biệt - Chương 145

Cập nhật lúc: 2025-04-28 13:07:35
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bác sĩ Tôn chính là một bác sĩ chân đất, đến bệnh viện thành phố huấn luyện hơn nửa năm, được giới thiệu đến phòng y tế làm việc.

Nếu bị đau đầu nhức óc tiêm truyền nước chắc vẫn được.

Triệu chứng mà kịch liệt hơn nữa, phải dựa vào một bác sĩ già khác trong phòng y tế.

Cô ta nghe thấy có người gọi cô ta, vội vàng xông tới.

Thấy Tô Tiêu Thất đã thả người phụ nữ xuống đất. Bác sĩ Tôn vội hô:

“Mau đưa đến bệnh viện gần đây.”

Bệnh viện gần đây nhất không phải bệnh viện huyện Mục Dương, mà là viện y tế của công xã Hộc Cản.

“Không còn kịp rồi.” Tô Tiêu Thất thừa dịp mọi người không chú ý, cầm lá bùa vàng đặt ở trong quần áo người phụ nữ.

Lá bùa vàng trong nháy mắt biến thành tro.

Phương pháp cấp cứu hiện đại học được một ít.

Tô Tiêu Thất vội bảo mọi người tránh ra, cô bắt đầu làm hồi sức tim cho người phụ nữ.

Tô Tiêu Thất làm hồi phục tim phổi chỉ là giả bộ.

Cứu mạng, vẫn dựa vào lá bùa vàng vừa rồi. “Tô Tiêu Thất, cô làm vậy sẽ hại c.h.ế.t người.”

Bác sĩ Tôn đứng một bên thúc giục mọi người,”Nhanh đưa đến bệnh viện, trễ nữa sẽ không kịp.”

Bác sĩ Tôn cho rằng Tô Tiêu Thất liều lĩnh.

Người phụ nữ này thành phần không tốt, ai biết có phải mượn cơ hội trả thù xã hội hay không.

Tô Tiêu Thất không trông mong những người này tin tưởng cô, hồi phục tim phổi ở đời sau cũng mãi sau này mới chính thức lưu hành.

Lúc đầu có rất ít người biết.

Có một người phụ nữ trong đại đội nhịn không được: “Ai da, đây không phải là thanh niên tri thức đại đội ba sao? Sao cô gái này lại bị người ta đè xuống đất, dùng sức sỗ sàng?”

Người vây xem:... Phụ nữ đi sỗ sàng với phụ nữ?

“Sỗ sàng cái rắm, tôi đang cứu người.” Mồ hôi rơi từ trên mặt Tô Tiêu Thất xuống.

Bác sĩ Tôn ở một bên nổi giận đùng đùng, chỉ vào Tô Tiêu Thất nói với người bên cạnh:

“Phải đưa người phụ nữ này đến bệnh viện nhanh nhất. Tô Tiêu Thất là người phụ nữ trong gia đình, tôi là bác sĩ cũng không biết, cô ta thì biết cái quái gì.”

Người của đại đội ba vừa nghe, vội vàng kéo Tô Tiêu Thất ra.

Có một bà già mượn cơ hội đánh cho cô một cái tát.

Bàn tay tát lên vai Tô Tiêu Thất, nóng bỏng phát đau.

Khóe mắt Tô Tiêu Thất nhìn thấy quần áo của bà già, rống giận:

“Tôi đang cứu người. Tôn Hiểu Mai, một bác sĩ như cô ngay cả hồi phục tim phổi kém nhất cũng không biết. Cô chính là kẻ lang băm chỉ biết trị gia súc.”

Có lẽ là hồi sức tim phổi và bùa vàng có tác dụng.

Người phụ nữ trên mặt đất có động tĩnh.

Tô Tiêu Thất ngừng lại, mái tóc trên trán ướt đẫm. Từng giọt mồ hôi lớn giọt xuống, rơi trên mặt đất.

Tần Vân thở phào nhẹ nhõm, cô ấy mím môi nhìn chằm chằm Tô Tiêu Thất.

Chẳng lẽ người phụ nữ Tô Tiêu Thất này thật sự hiểu việc chữa bệnh?

Bác sĩ Tôn thấy Tô Tiêu Thất thật sự cứu được người phụ nữ trên mặt đất, nhịn không được cau mày không vừa lòng mở miệng:

“Tô Tiêu Thất, cô cũng quá liều rồi, đây chẳng qua là cô may mắn mà thôi.”

Tô Tiêu Thất hít sâu một hơi.

Đứng lên xoa xoa bả vai của mình, bà già đánh cô bước vài bước vào trong đám người.

Tô Tiêu Thất nhanh tay lẹ mắt kéo bà già kia lại, trái phải cùng lúc đánh hai cái tát. “Bà tính là cái thứ gì mà dám đánh tôi?”

Lại trở tay tiếp tục trái phải cho thêm hai bạt tai.

Sau đó khuỷu tay quẹo một cái, hung hăng đ.ấ.m vào n.g.ự.c Tôn Hiểu Mai.

Tôn Hiểu Mai đau đến mức rơi nước mắt.

“Tô Tiêu Thất, cô làm cái quái gì?”

Tô Tiêu Thất khinh thường liếc xéo cô ta một cái: “Một bác sĩ như cô không biết trị bệnh cứu người, chỉ biết ở bên cạnh bức bách cằn nhằn ảnh hưởng tôi cứu người.”

“Tôi thấy cô cởi áo blouse trắng, trở về xem bệnh cho gia súc đi.”

Tôn Hiểu Mai đỏ mặt:

“Cô sỉ nhục tôi.”

Tuy nói Tôn Hiểu Mai là bác sĩ phòng y tế, nhưng cô ta chỉ săn sóc khu nhà này. Nhà ai có người bị cảm mạo sẽ tìm cô tới xem.

Nhân duyên của cô ta tốt.

Chưa bao giờ bị người ta nói trắng ra như vậy.

Nghe Tô Tiêu Thất mắng cô ta, khuôn mặt đẹp nhất thời lúc xanh lúc đỏ. “Tô Tiêu Thất, cô thật quá đáng, sao có thể nói như vậy”

Tô Tiêu Thất học giọng cô ta: “Tôn Hiểu Mai, ngay cả kiến thức cơ bản cô cũng không biết.”

“Tôi không quá đáng với người tài”.

Rất rõ ràng, cô còn chẳng coi Tôn Hiểu Mai là người.

Bà già bị Tô Tiêu Thất đánh bốn cái rất vất vả mới phục hồi tinh thần lại.

Trước mắt nổ đom đóm, chóng chống lưng.

Bà ta vừa định tiến lên nói chuyện, đã bị Tần Vân hù dọa.

“Tô Tiêu Thất đang cứu người, bà là một bà lão nông thôn ngăn cản cô ấy cứu người. Tôi nghi ngờ bà có thù oán với nữ đồng chí kia, muốn cố ý mưu sát cô ấy.”

Bà già kia vừa nghe đã bị dọa.

Bà chỉ là ăn dưa, nhìn thấy rối loạn nên muốn đánh người mà thôi.

Thật sự không phải có thù oán với thanh niên tri thức.

“Tôi không phải, ta không có. Tôi chỉ là......”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-145.html.]

Người cả một đại đội nhìn bà, lần này bà có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội.

“Hồ đại nương, lòng bà thật độc ác.”

“Không, không có.”

Bà già nhanh chóng chạy trối chết.

Người phụ nữ trên mặt đất lảo đảo đứng lên: “Cảm ơn cô đã cứu tôi.”

Tô Tiêu Thất nhìn mi tâm cô ta bao phủ một dòng khí đen, chỉ lạnh lùng liếc xéo một cái. “Đồng chí, tốt nhất cô nên đến bệnh viện huyện kiểm tra đi.”

“Tôi, có phải khôngxong rồi không?

Tô Tiêu Thất lạnh nhạtlắc đầu: “Cô bất thình lình té xỉu chắc hẳn đã có vấn đề gì. Không bằng cô đi kiểm tra một chút, cô cũng có bệnh chữa bệnh.”

Không nói cuối cùng đã xảy ra vấn đề ở đâu.

Cô ta cảm kích nói:

“Cảm ơn đồng chí.”

Bác sĩ Tôn tức giận đến đỏ bừng mặt, mặt mũi của cô ta đều bị Tô Tiêu Thất làm mất hết.

Sau này những người trong khu tập thể sẽ nhìn cô ta như thế nào?

Không khỏi tức giận trừng mắt nhìn Tô Tiêu Thất: “Cô chẳng qua vận cứt chó, lại còn thật sự cho rằng đã cứu vị nữ đồng chí này.”

Cô gái cau mày, luôn cảm thấy nữ bác sĩ trước mắt có tật xấu.

“Cô thật sự là bác sĩ sao? Lúc tôi đi học trong thành phố, cũng biết cách cấp cứu.”

“Tài nghệ không bằng người ta thì phải nhận thua.”

“Một bác sĩ như cô còn không bằng người bình thường chúng tôi?”

Câu này vừa nói ra, tất cả ánh mắt dừng ở trên mặt bác sĩ Tôn.

Bác sĩ Tôn:...

Cô ta hốt hoảng tách ra chạy khỏi đám người.

Tô Tiêu Thất xoay người đi lấy đồ của mình, rời đi cùng mấy người Tần Vân.

Trong lòng Tần Vân một mực suy nghĩ chuyện vừa rồi.

Trong lòng xác định Tô Tiêu Thất là một người tài ba.

Khu tập thể vốn đã chướng mắt kiểu phụ nữ như Tô Tiêu Thất kia, lúc này tất cả đều cố ý kéo đề tài nói chuyện với cô.

Mọi người đều có tâm lý yêu thích sự mạnh mẽ.

Vốn cho rằng Tô Tiê Thất chẳng qua chỉ là thành phần không tốt, không bằng mấy người bọn họ.

Hiện tại nhìn Tô Tiêu Thất cứu nữ đồng chí mà bác sĩ Tôn không thể cứu, trong nháy mắt mấy người này đã thay đổi cách nhìn đối với cô.

Nhóm người cùng lên xe buýt, cùng xuống xe buýt.

Bộ dáng cười cười nói nói, giống như quan hệ vốn đã rất tốt.

Chiến Bắc Hành từ trênđường bên cạnh quẹo qua, đã thấy Tô Tiêu Thất người ghét chó chê đang cười cười nói nói với mấy người Tần Vân.

Anh bị sốc.

Đi một chuyến đến cung tiêu xã đã xảy ra chuyện gì.

Thấy Chiến Bắc Hành đi tới, trong đó có một người trêu ghẹo nói:

“Phó đoàn Chiến, không phải là anh đau lòng Tô Tiêu Thất nhà anh nên cố ý chờ ở chỗ này chứ?”

“Tôi thấy, vợ chồng mới cưới ắt hẳn là không nỡ”.

“Tiêu Thất, vườn rau nhà tôi ở gần nhà cô. Cô muốn ăn gì thì cứ hái nhé.”

Tô Tiêu Thất ngọt ngào cười cười.

“Chị dâu, em biết rồi.”

Chiến Bắc Hành nhếch môi, nhận đồ trong tay Tô Tiêu Thất.

Hai người vai kề vai về đến nhà: “Khi nào thì em thu thập được các chị dâu tốt cùng khu tập thể vậy?”

Tô Tiêu Thất đi lấy nước bên giếng, rửa mặt và tay.

“Chúng ta cũng đâu có gì xích mích.”

Chiến Bắc Hành: “...?” Anh càng tin những gì mắt anh nhìn thấy.

Tô Tiêu Thất thoáng nhìn qua vẻ mặt không tin của anh, nhịn không được lại gần. “Sao anh không ở nhà nghỉ ngơi cho tốt?”

“Cao Dương gọi điện thoại tới. Nói là chú của cậu ấy trước khi đi tiêu trừ Tây Nam muốn tới đây một chuyến.” Vẻ mặt Chiến Bắc Hành có chút phức tạp.

Anh vốn định sau khi kết hôn với Tô Tiêu Thất.

Để Tô Tiêu Thất trải qua cuộc sống mà cô thích.

Xem ra, chỉ sợ Tô Tiêu Thất vẫn có thể tiếp tục mở miệng vàng cho người ta.

Trong lòng Tô Tiêu Thất đã hiểu chuyện gì xảy ra?

Cô phục hồi tinh thần lại, nhấc mí mắt lên nói:

“Ừm. Có lẽ Cao Dương đã nói với ông ấy chuyện tìm em xem bói.”

Ánh mắt sâu lắng của Chiến Bắc Hành căng chặt: “Tiêu Thất, em thích xem bói cho người khác lắm ư?”

“Thích.” Tô Tiêu Thất nhớ rõ lão quỷ từng nói, cô mang theo sứ mệnh đến. Nếu như cả đời không xem bói cho người khác, vận suy nhất định sẽ quấn thân.

Mỗi người đều có số mệnh riêng của họ.

Cũng có nhiều người giống như con kiến hôi, sống trên đời để góp đủ số.

Tô Tiêu Thất thì không.

Đáy mắt Chiến Bắc Hành gần như hiện lên thứ gì đó, lại nhìn về phía Tô Tiêu Thất.

“Em nghĩ kỹ chưa?”

Tô Tiêu Thất gật đầu, tay khoác lên cánh tay của Chiến Bắc Hành.

“Ừ, nghĩ kỹ rồi.”

Trong lòng Chiến Bắc Hành có một ý nghĩ, nếu như Tô Tiêu Thất thích xem bói cho người khác. Vậy thì anh phải cố gắng để cho mình bước lên địa vị cao, không để cho bất kỳ kẻ nào tính kế được Tô Tiêu Thất.

Loading...