Cho đến một ngày hồn phách nó cạn kiệt.
Hơn một ngàn năm .
Có một trận động đất lớn ở đây.
Ngôi mộ ban đầu nơi mà Hạn Bạt chôn cất chôn lòng đất dần dần hình thành sông ngầm ở đây.
Định mệnh sẽ xảy .
Nó dần dần biến thành Hạn Bạt.
Từ ban đầu linh trí về khôi phục linh trí.
Nó cũng ngoài mà chỉ nghĩ cách về quá khứ để báo thù. Hoặc tìm kiếm sự tái sinh của kẻ thù dùng biện pháp độc ác nhất đời tra tấn kẻ đó.
Muốn cho xung quanh kẻ đó mọc một ngọn cỏ.
Trên mặt Hạn Bạt tràn ngập khí lạnh lẽo, nước từ mấy chục dặm xung quanh liên tục tràn nơi .
Tô Tiêu Thất dùng tay vẽ một lá bùa hư : “Khốn*.”
(*) Khốn trong bao vây, vây khốn, mắc kẹt.
Hạn Bạt ngừng cử động bộ nước từ cơ thể nó chảy xuống đất.
Cố Gia Huy và Lưu Hùng Văn .
Hạn Bạt tạo thành từ nước càng hút nước thì càng chảy nhiều.
Bọn họ dám tuỳ ý uống nước sông nữa “Tô Tiêu Thất, nước còn thể dùng ?”
“Có thể nha. Hạn Bạt mở linh trí hiếm thấy.”
Tô Tiêu Thất đến bên cạnh Hạn Bạt sờ cằm nhíu mày suy nghĩ.
Thứ đồ chơi bây giờ?
Đều mở linh trí .
“Cô rằng khi kiến quốc thể tinh quái nữa ? Cô ở chỗ thể nghi ngờ chắc chắn sẽ chết.”
Hạn Bạt vẻ mặt ngây thơ lắc đầu trong lòng nó nghĩ như , mặc kệ gặp qua nó vẫn c.h.ế.t thể nghi ngờ.
Cô gái c.h.ế.t tiệt thật đúng là thuật sĩ giang hồ.
Lưu Hùng Văn tay cầm s.ú.n.g tới: “Để b.ắ.n c.h.ế.t cô .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-207.html.]
Tô Tiêu Thất ngăn cản Lưu Hùng Văn.
“Không , oán khí của cô quá sâu mấy ngàn năm nữa cũng thể đầu thai trừ phi để cô về quá khứ chấm dứt hận thù trong lòng.”
Lưu Hùng Văn:…Trở quá khứ?
Đám Cố Gia Huy:…Tô Tiêu Thất lừa dối yêu ma quỷ quái thật trình độ.
Đôi mắt đỏ của Hạn Bạt lấy màu sắc.
“Có thể cho về quá khứ ? báo thù cho dù vì việc đó mà tan thành mây khói.” Hạn Bạt Tô Tiêu Thất vây khốn ngừng vùng vẫy.
Lúc đến báo thù cô kích động đến mức thiếu chút nữa thoát khỏi dây tiên trói buộc của Tô Tiêu Thất.
“Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích. niệm chú dễ dàng gì, cô thoát khiến sư tổ của vui.” Tô Tiêu Thất lấy hạt dẻ từ trong túi đánh trán Hạn Bạt.
Trán phát một tiếng nặng nề.
Nếu gặp Tô Tiêu Thất thực lực của Hạn Bạt nhất định sẽ gây họa lớn.
Cho dù tất cả cao thủ gần thành thành phố An tập hợp cũng đủ để Hạn Bạt tay.
Ánh mắt của Hạn Bạt càng ngày càng trong suốt.
Trông mong về phía Tô Tiêu Thất.
“ trở về báo thù, cô thể giúp ?” Hạn Bạt đáng thương cô.
Không còn hung hãn nữa.
Có thể thấy rõ dung nhan tuyệt sắc của cô , thực sự là một hạng nhất.
Chỉ là một da xanh sắc mặt khó coi.
“Giúp cô một tay ích lợi gì?” Tô Tiêu Thất ánh mắt thâm thúy.
Hạn Bạt nghiêng đầu kiên định Tô Tiêu Thất cô cũng chỗ gì.
Lưu Hùng Văn còn vui nữa.
“Cô là quỷ già da xanh còn nũng với cô gì?”
Hạn Bạt Lưu Hùng Văn, nũng? “Cô gì cũng .”
Tô Tiêu Thất cau mày : “Đừng nữa, hỏi sư tổ.”
Những đồng xu trong tay cô ở trong lòng tay trái bày trận pháp và ngón trỏ của bàn tay liên tục vẽ bùa chú.