Con dâu bà qua thật cẩn thận: “Mẹ, trở về thôi.”
Bà đột nhiên chỉ mặt con dâu, chửi ầm lên:
“Có cô và Tô Tiêu Thất cấu kết với , cố ý khiến cho trở về?”
Chị Cố vui.
“Thím Đồng, lời của bà thật là đạo lý. Tô Tiêu Thất trở về kéo qua đây, nếu bà ngứa mắt thích cô , thì cô khiến bà vui.”
“Nhà ai vài chuyện riêng? Bà xem cô khắp nơi ?”
Cái vài dám lên tiếng.
Sợ Tô Tiêu Thất đem chuyện nhà thọc .
Vậy thì thật mất mặt.
Những quần chúng ăn dưa nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt về phía Tô Tiêu Thất chút biến hóa.
Không hề ghét bỏ châm chọc xem thường cô là thành phần , mà ánh mắt lấp lánh mang theo sùng bái sợ hãi.
Bọn họ đột nhiên trở nên kính trọng.
“Tiêu Thất cũng tùy tiện bà.”
Ý tứ chính là chúng sẽ thảo luận tự chuốc lấy rắc rối, vì xin đừng chuyện gia đình chúng .
Thím Đồng tức giận chạy về, bà tìm biện pháp để mách lẻo với con trai. Tốt nhất kéo theo Tô Tiêu Thất , đó chạy về nhà xé nát miệng lão già.
Con dâu thím Đồng nhíu lông mày: “Tiêu thất. Ba chồng của chẳng sẽ chồng mắng chết?”
“Sẽ .”
Tô Tiêu Thất giương mắt nhàn nhạt thoáng qua: “Mọi nhanh chóng trở về . Ba chồng của cô và phụ nữ chết.”
“Cái gì?”
Không ai dám phản bác Tô Tiêu Thất.
Trong lòng của đại đa đều nghi ngờ, nhưng họ tin tưởng.
Bản lĩnh của Tô Tiêu Thất vẫn còn đó, phục cũng .
“Chết như thế nào?” Chắc thể nào c.h.ế.t vì tình chứ? Chắc vĩ đại như nhỉ.
Trong lòng bàn tay con dâu thím Đồng đều là mồ hôi.
Ngón tay Tô Tiêu Thất bấm vài cái: “Hai họ leo núi rớt xuống vách núi. Haizz, tắt thở.”
“Này…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-256.html.]
Có phụ nữ nhịn tặc lưỡi: “Báo ứng nha. Nói như vẫn là bà Đồng còn .”
Tô Tiêu Thất nhíu lông mày.
Cô chính là, bà thím Đồng cũng sẽ mất tính mạng.
Con mèo đen mập cong kêu một tiếng meo.
Chị Cố là đầu tiên phát hiện: “Thật là một con mèo đen mập mạp.”
Con mèo đen mập lập tức vui.
“Meo meo meo.” Hung hăng kêu meo vài tiếng.
Tô Tiêu Thất ôm mèo đen mập lên: “Chị Cố, em về đây.”
Việc đầu tiên khi về đến nhà chính là quét dọn bàn dài trong nhà chính.
Đem bài vị sư tổ đặt ở đó.
Rót một chén nước, thắp một nén nhang.
Thấp giọng vài điều với bài vị.
Tô Tiêu Thất mới bắt đầu quét dọn phòng, mới cách mấy ngày đóng thành một tầng bụi.
Tắm rửa xong, cô liền lao lên giường ngủ.
Mèo đen mập đói bụng, thấy Tô Tiêu Thất hề ý định rời giường, đành cũng ở bên cạnh Tô Tiêu Thất ngủ.
Đến buổi tối.
Cô tiếng gõ cửa.
Âm thanh to đến mức chói tai nhức óc.
Con mèo đen mập bước uể oải nhảy lên chiếc tủ năm ngăn.
“Tô Tiêu Thất.” Tiếng chị Hoàng cách vách truyền đến.
Tô Tiêu Thất mê mê mang mang lên, mở cửa sân.
“Em mà mở cửa, chị liền leo lên tường sân nhà em đó.” Chị Hoàng đại thở hổn hển .
“Bác sĩ Tôn em nguyền rủa thím Đồng chết.”
Tô Tiêu Thất:...”Diêm Vương cần quỷ, em mỗi ngày nguyền rủa cũng thành công.”
Sao Tôn Hiểu Mai rảnh rỗi như ?
Nhiếp Hồng ở đối diện từ cửa sổ phòng bếp qua, đáy mắt cô hiện lên một tia kỳ quái. Tô Tiêu Thất thật sự việc gì nào c.h.ế.t ngày nào thì đó chết?
“Thím Đồng chết?”