Gió lạnh đến từ bốn phương tám hướng, tấn công từ dưới đất lên.
Chỉ một trận, mọi người đầu bị lật ở trên đất.
Đầu tiên Chiến Bắc Hành đeo chuỗi hạch đạo trên cổ cho chiến sĩ nhỏ tuổi nhất ở bên cạnh.
Bản thân anh và đám người Cao Dương đều bị gió lạnh quật trên đất.
Âm thanh chói tai thảm thương vang vọng khắp sơn cốc, đi đôi với vô số tiếng con nít chơi đùa ồn nào.
Tuyệt vọng.
“Cứu với.”
“Hì hì, các người chơi với ta…”
“Ta đói quá…”
Chiến Bắc Hành dùng đèn pin chiếu tới, Cao Dương bị một dây mây và dây leo dốc ngược xuống.
Cơ thể anh ấy dùng tốc độ rất nhanh để đánh đu.
Tư thế của Thôi Đông rất kỳ lạ, tay chân xoắn chung một chỗ, miệng anh ấy gào thét thảm thiết. Nhìn thấy vài đứa trẻ khoảng ba bốn tuổi đang dùng lực bẻ tay chân của anh ấy.
“Hì hì, đánh đu.”
Hai người tù binh cũng biến sắc, bị sức mạnh vô hình ném từ không trung xuống.
Mấy chục người bị treo trên không.
Chỉ có Chiến Bắc Hành và chiến sĩ nhỏ tuổi nhất đó còn đang ra sức chống cự.
Đầu ngón tay của các chiến sĩ bắt đầu nhỏ máu, từng giọt từng giọt m.á.u rơi xuống lá cây khô, giống như là nhịp trống thúc giục người ta c.h.ế.t đi.
“Ngon quá.”
“Ta cũng muốn uống.”
Mọi người liều mạng giãy giục, không hề có chút sức nào, tất cả đều rơi vào tuyệt vọng.
Chiến Bắc Hành nhìn về phía bắc, lầm bà lầm bầm: “Tiêu Thất, cuộc đời còn lại em phải hạnh phúc đấy.”
Rắc một tiếng.
Ngọn cây trên đầu có sức mạnh phá trời diệt đất đè xuống.
Tử thần tới.
Họ thấy rõ người trước mặt, vô số trẻ con dùng các tư thế thê thảm xuất hiện ở trước mắt họ.
Có người cầm con ngươi trên tay mình.
Có người cầm tim…
Tô Tiêu Thất nghe được tiếng của Chiến Bắc Hành.
Cô mở bọc đồ của mình ra, dùng bùa đưa bài vị của sư tổ đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-286.html.]
“Các vị sư tổ, tham kiến mọi người.”
Từng luồng ánh sáng b.ắ.n khỏi bài vị.
Trong sơn cốc phát ra ánh sáng chói mắt.
Ánh sáng màu vàng chạm tới như kéo cây mục.
Trong nháy mắt.
Cánh tay tử thần đè lên đầu mọi người bị xé ra, họ rớt xuống.
Một dòng nước ấm bao lấy họ.
Ngoại trừ hai tù binh rất thê thảm, những người khác đều không sao cả.
Cuối cùng cũng sống lại.
Cảm giác sợ hãi đè trong lòng đã biến mất.
Hạo nhiên chính khí vô hình phun trào từ trong lồng n.g.ự.c của họ.
“Không chết.” Cao Dương kích động hô to.
Âm thanh của Tô Tiêu Thất từ xa đến gần: “Bắc Hành, anh nhớ em không?”
“Là chị dâu, chị dâu cứu chúng ta.” Cao Dương kêu to.
Những người còn lại tràn đầy hoang mang, chắc chắn không phải là ma nữ g.i.ế.c người chứ?
Bình thường trong rừng sâu núi thẳm, xuất hiện âm thanh ngon ngọt thế này đều là ma nữ hút nhân khí.
Khóe miệng của Chiến Bắc Hành nhếch lên.
Trong lòng lại lo lắng tại sao cô lại lên núi.
Tô - ma nữ - Tiêu Thất xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Cô nhanh chóng chạy đến bên cạnh Chiến Bắc Hành, nhảy thẳng lên người anh.
Chiến Bắc Hành đón Tô Tiêu Thất, ôm cô thật chặt. Lời nói không thể nói hết sự nhớ nhung: “Sao em lại tới đây?”
“Tới cứu anh đó.” Nhân cơ hội sờ cơ bụng, vẫn được săn sóc như trước.
Bụi cỏ bên cạnh.
Một tấm bảng gỗ phát ra ánh sáng không ngừng, giống như đang tố cáo một đồ tôn bất hiếu.
Thời khắc quan trọng lại ném họ ra ngoài.
Bây giờ không thèm để ý 108 ông bà già như họ à?
Muốn đổi một đồ tôn khác biết nghe lời.
Cao Dương tới nhặt tấm bảng gỗ lên, thấy là bài vị là muốn ném đi. Liếc thấy tên Tô Tiêu Thất thì lại ôm bài vị thật chặt.
“Nguy hiểm thật, xém chút nữa là ném sư tổ của chị dâu rồi.”
Đám người Kiều Kiến Quân xem như mở rộng tầm mắt.