Các loại cảnh tượng hiện lên.
Tô Tiêu Thất biết âm hồn bị nhét vào trong sơn cốc cũng không mạnh lắm.
Chỉ có những đứa trẻ trải qua hành hạ c.h.ế.t cực kỳ bi thảm mới có sức mạnh mạnh mẽ hơn.
Những âm hồn này sẽ bị vu sư đưa đi, nhốt họ ở trong trẻ con đặc chế.
Để những phú thương, hoặc người có địa vị cao, hoặc là minh tinh dùng giá cao mời đi.
Có thể phát huy được sức mạnh vô tận.
Tất cả âm hồn khóc hu hu, kể lể từng bị khổ nạn hành hạ.
Tô Tiêu Thất móc móc lỗ tai.
“Ồn ào c.h.ế.t đi được.”
“Im miệng.”
Tiếng khóc hu hu biến mất.
Họ hoảng hốt nhìn Tô Tiêu Thất, cơ thể còn đang run cầm cập.
Cao Dương: …? Tô Tiêu Thất còn ghê hơn ma?
Anh ấy lén lút nhìn Chiến Bắc Hành, tưởng tượng sinh hoạt thê thảm của Chiến Bắc Hành sau khi cưới.
Hôn nhân là nấm mồ của đàn ông.
“Ta đưa các ngươi xuống dưới. Nhớ nói những người các ngươi từng gặp cho phán quan, tự nhiên có phán quan làm chủ cho các ngươi.”
Những âm hồn này bị trận pháp nhốt, không thể đầu thai cũng không thể rời khỏi đây.
Để những vu sư kia sử dụng.
Chỉ cần kẹt ở đây, pháp lực của những vu sư kia sẽ ngày càng mạnh.
Họ lợi dụng những vu sư này ra chiêu với các chiến sĩ Trung Quốc, cô muốn họ không còn chỗ nào nương tựa.
Tô Tiêu Thất lấy vài lá bùa làm một trận pháp, bấm tay mặc niệm.
Tâm trận mở ra, thoáng chốc đã được kích hoạt.
Cách đó không xa.
Trong mờ mờ ảo ảo, hai người không rõ bóng đi tới.
“Là tên nhóc ranh nào muốn làm chúng ta mệt c.h.ế.t thế? Nhiều âm hồn như thế là như thế nào đây?”
Hắc Bạch Vô Thường hiện thân, vung tay chặn tâm trận lại.
Cũng rất vô lại.
Tô Tiêu Thất trợn mắt: “Hắc Bạch Vô Thường, các ngươi chơi xấu.”
Chiến Bắc Hành: …
Hắc Bạch Vô Thường giận thì hậu quả rất nghiêm trọng, bản thân mình đi ngăn họ có thể để Tiêu Thất chạy không nhỉ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-288.html.]
Cao Dương: “?”
Chị dâu đang chạy nhảy bên bờ vực c.h.ế.t đúng không.
Có hậu đài không?
Ánh mắt chạm đến bài vị trong lòng, giống như là biết cái gì đó.
Thế này thì các sư tổ không bỏ rơi kẻ nghịch đồ này đúng không?
“Ngươi đưa nhiều âm hồn xuống liền như thế muốn để cấp trên làm khó chúng ta hay sao?”
Bạch Vô Thường liếc một cái: “Công việc này khó quá, một ngày ngươi đưa vài cái xuống thôi.”
Tô Tiêu Thất: … Đưa đến lúc ta bạc đầu luôn hay gì?
Cô cười tươi như hoa: “Dạo này các ngươi hay bị cấp trên mắng lắm đúng không?”
Hắc Vô Thường: … Ngươi có lễ độ không thế?
Mặt còn đen hơn.
“Chơi bài cào xém chút đặt luôn sai phục của mình chứ gì?”
Bạch Vô Thường: … Bóc người không bóc phốt.
Mặt trắng hơn.
Cao Dương cúi đầu không dám nhìn, thầm nói: Quá đáng ghê. Chị dâu đại diện cho sống mất bình tĩnh à?
Trong lòng của Hắc Bạch Vô Thường rất tủi thân.
Người của nhân gian rất sợ họ.
Nhưng ai biết đau khổ trong tâm của họ.
Người đi làm tới chỗ nào cũng như nhau.
Tô Tiêu Thất lấy thêm mấy lá bùa, cười híp mắt đi tới.
“Đến đây đến đây, bùa đánh cược tất thắng, bùa tiền đồ như gấm.” Tô Tiêu Thất đưa bùa qua, dẻo miệng giống như đạo sĩ dỏm bán cao da chó bên đường.
“Bảo đảm các người làm nhà cái ngồi không, vận may tốt bùng nổ.”
“Tay thối cũng có thể thắng phú quý phá trời.”
“Khoác lác.”
Bạch Vô Thường liếc mắt nhưng vẫn nhận lấy.
Tô Tiêu Thất rất tự tin vỗ ngực: “Ta tự vẽ. Hôm nay ngươi cứ đi thử chút đi, trước lạ sau quen, chúng ta còn phải nể mặt của người ta chứ.”
“Lần sau ta tìm ngươi, người tìm ta… chúng ta vẫn là bạn tốt.”
Chiến Bắc Hành bất đắc dĩ bóp thái dương.
Con bé này, xem hai người kia là diễn viên à?
Hắc Bạch Vô Thường nhìn nhau.
“Không có lần sau đâu.”