Tô Tiêu Thất cười hì hì: “Có tiền đồ tựa bùa gấm, bảo đảm các ngươi thuận buồm xuôi gió.” Bùa tiền đồ như gấm thật ra là bùa nịnh hót, ở trước mặt Hắc Bạch Vô Thường, tôi phải giả bộ sâu kín có học vấn.
Hắc Bạch Vô Thường động lòng.
Vung tay lên, tâm trận lại mở ra.
Tất cả âm hồn đều biến mất.
Giống như từng chấm sáng vậy, ánh sáng công đức màu vàng rơi xuống Tô Tiêu Thất và bài vị của sư tổ.
Dường như bài vị của sư tổ sáng hơn chút.
Thoáng chốc không nhúc nhích nữa.
Rất thực dụng.
Tô Tiêu Thất đắc ý cầm lấy bài vị của sư tổ bỏ vào trong túi xách của mình.
Khẽ lầm bầm: 108 vị sư tổ nhát gan như quỷ, phải làm một chuyện lớn giống như con.
Công đức vô lượng luôn.
Cảnh tượng trong sơn cốc trở lại như cũ, ngọn cây lớn che trời cũng không che khuất bầu trời nữa.
Tô Tiêu Thất thu lại sự tàn khốc, cả người tựa vào trên người Chiến Bắc Hành.
“Bắc Hành, em mệt quá đi.” Ngay cả sợi tóc cũng không muốn rời khỏi Chiến Bắc Hành.
“Anh cõng em.”
Chiến Bắc Hành cưng chiều nhìn cô, gương mặt đầy râu và tia m.á.u trong mắt thể hiện sự mệt mỏi của anh.
Tô Tiêu Thất lấy một lá bùa tinh thần sảng khoái ra dán lên người Chiến Bắc Hành.
Anh dư thừa sức lực từ trong ra ngoài.
Chiến Bắc Hành ngồi xổm xuống, Tô Tiêu Thất ôm cổ anh để anh cõng mình.
Thẩm Đào: “?”
Tô Tiêu Thất lên núi trên bay dưới nhảy giống như khỉ lại mệt?
Vương Mãnh: “?”
Đội trưởng Diêm Vương bị ma nhập à?
Người của đội đặc chiến dụi mắt, đây là đội trưởng Diêm Vương của họ à?
Mọi người nuốt vào lời muốn hỏi.
Ánh mắt và linh hồn thấy nhiều chuyện chấn động quá.
Có vài chiến sĩ dùng dây mây trói hai tù binh lại, đưa hai người xuống núi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-289.html.]
Họ rơi từ giữa không trung xuống đều được một luồng nước ấm ôm, chỉ có hai tù binh là ngã xuống một cách nặng nề.
Nếu không phải ở dưới có nhiều lá rụng thì hai người đã nôn nội tạng ra ngoài.
Kiều Kiến Quân dẫn người đỡ chiến hữu bị thương trước.
Mọi người từ từ xuống chân núi.
Mèo Đại Hắc rất tủi thân, con sen vừa thấy được người đàn ông nhà mình là cô quên mình còn có một con mèo.
“Meo meo” vài tiếng.
Con sen trước mặt còn chẳng thèm quay đầu lại, có lý do để tin vốn dĩ đang coi thường tiếng kêu của nó.
Hu hu, đáng thương quá.
Tô Tiêu Thất vốn dĩ không có nghe tiếng của mèo mập Đại Hắc kêu.
Nghe, cũng làm như không nghe.
Đoàn người ra khỏi Mang Sơn.
Ánh mặt trời đầu tiên của phía đông chiếu lên người của mọi người.
Cao Dương kích động tới khóc.
Ông trời ơi, cảm giác tắm nắng đã quá trời quá đất.
Anh ấy xoay người muốn ôm Chiến Bắc Hành, thấy anh cõng Tô Tiêu Thất thoáng chốc giật mình.
Ôm Vương Mãnh.
“Sống rồi, sống rồi.”
Tài xế lão Hoàng do sư đoàn trưởng Lô phái tới thấy không có động tĩnh gì cả tối, còn cho rằng đại sư huyền học gì đó cũng lạc ở trong Mang Sơn rồi.
Trong lòng thầm nói: Dù sao đại đội trưởng Kiều cũng đừng nghe lời của nữ đạo sĩ dỏm.
“Có người ra rồi.” Một tài xế khác là Tiểu Lục hô.
Lão Hoàng mở to hai mắt: “Ôi mẹ ơi, đó không phải là đội đặc chiến à?”
“Đội đặc chiến trở lại rồi.”
Mọi người kích động xông tới, đội đặc chiến là đội ngũ trong lòng họ sùng bái nhất.
Lão Hoàng kích động nói lắp ba lắp bắp: “Tôi biết đại sư ra tay một cái là có thể cứu hết mọi người ra mà.”
Tiểu Lục: “?” Trước đó ai cứ luôn miệng mắng đạo sĩ dỏm thế?
Lão Hoàng: Có à? Chắc là cậu lãng tai nên nghe nhầm đấy.
Liên tiếp mấy ngày không thể ngủ được, Tô Tiêu Thất nằm bò trên người Chiến Bắc Hành đã ngủ rồi.