Chiến Bắc Hành nằm trên giường bình tĩnh nhìn Tô Tiêu Thất.
Trong mắt đầy vui sướng.
Tô Tiêu Thất vẽ ra một tấm bùa, anh cố gắng muốn mở mắt, nhưng chỉ đấu tranh một lúc liền ngủ mất.
Tô Tiêu Thất tiếp tục vẽ bùa.
Tầm một tiếng.
Tô Tiêu Thất đánh thức Chiến Bắc Hành: “Bắc Hành.”
Chiến Bắc Hành mở mắt: “Tiêu Thất, vẽ xong bùa rồi?”
“Ừ. Anh đi gọi binh sĩ nơi đóng quân sai vài người men theo tuyến đường em nói đi tìm người, em sẽ cho bọn họ dùng bùa bản nâng cấp.”
“Một đội trong đó để Cao Dương đi cùng, sát khí của anh ta là thiên sát cô tinh phối hợp với mèo Đại Hắc, có thể cứu được rất nhiều người quay về.”
Tô Tiêu Thất biết người của đội này nguy hiểm nhất.
Cũng là người mất tích đầu tiên.
“Được. Vậy anh đi đây.”
Anh nhìn Tô Tiêu Thất: “Em đi cùng anh.”
“Nghe nói phụ nữ không thể tuỳ tiện đi.”
Chiến Bắc Hành cười nói: “Em là cố vấn đặc biệt.”
Tô Tiêu Thất nhíu mày, cuối cùng thì không phải là đạo sĩ.
Nào biết mọi người vẫn gọi cô là nữ đạo sĩ.
Trong lúc đó tại một nhà sàn cách núi Mãng mấy chục cây, có hơn chục vu sư c.h.ế.t bất đắc kỳ tử trong vũng máu.
Tuy nói vu sư khó c.h.ế.t yên lành.
Nhưng hơn mấy chục vu sư c.h.ế.t bất đắc kỳ tử cùng lúc, chắc chắn là đã gặp chuyện lớn không thể cứu vãn.
Tên chột phụ trách cung cấp tin tức cho vu sư hoảng rồi.
Những vu sư này đạo hạnh không thấp.
Hắn ta liền vội vàng trốn chạy đi tìm đại vu sư bản địa: “Đại vu sư, không tốt rồi.”
Bé trai bên cạnh đại vu sư táng một bạt tai: “Ông mới không tốt.”
Tên chột nằm trên đất.
“Vu sư cấp ba đều c.h.ế.t bất đắc kỳ tử rồi.”
Cây gậy đầu rắn trong tay đại vu sư rung lên: “Vu sư bên nước L giúp bọn họ?”
Ông ta thích những âm hồn của chiến sĩ tắm m.á.u trên chiến trường.
Đại biểu cho sát khi vô tận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-292.html.]
Đại vu sư vuốt râu trên cằm, cả khuôn mặt u ám rợn người: “Sai người đi vào trong núi xem thử xem? Có phải động vào đất phong thuỷ của chúng ta rồi hay không.”
Hang nuôi quỷ sứ, đối với bọn họ mà nói đó là nơi hấp thu chất dinh dưỡng.
Dám phá hỏng phong thuỷ nơi đó?
Coi vu sư nước X bọn họ là những kẻ ăn không ngồi rồi thôi sao?
“Vâng.”
Bé trai bên cạnh đáp một tiếng rồi lui xuống.
Đại vu sư suy nghĩ một chút, gọi cho lãnh đạo bộ đội bọn họ.
Phải kháng nghị với Hoa quốc.
*
Tô Tiêu Thất đưa lá bùa cho Cao Dương, dặn dò anh ấy: “Để Đại Hắc nhà tôi đi theo anh, có nguy hiểm gì nó sẽ chăm sóc anh.”
Cao Dương bày ra vẻ mặt không còn gì luyến tiếc.
Trong đầu luôn nhớ lại xem đã đắc tội với Tô Tiêu Thất ở chỗ nào?
“Chị dâu.”
Trong giọng nói lộ ra nồng đậm uất ức và nũng nịu.
Chiến Bắc Hành đạp một cái: “Bình thường một chút.”
Cao Dương: “?”
“Chị dâu, nếu không thì cho sư tổ đi cùng tôi đi.”
Tô Tiêu Thất nhàn nhạt giương mắt nhìn sang: “Sư tổ đi với cậu chính là một miếng gỗ, cậu không câu thông được với mấy ông già bảo thủ đó đâu.”
Sư tổ: “?” Lại là một ngày muốn đánh đứa cháu nghịch tử.
Cao Dương: “!!!”
Moá.
Cũng đâu câu thông được với mèo béo Đại Hắc lười biếng.
Anh ấy để ý từ lúc trở lại tới giờ, mèo béo Đại Hắc vẫn đang ngủ, thi thoảng tỉnh dậy cũng là ăn gì đó.
Lúc tỉnh táo nhất chính là lúc ợ hơi.
Chiến Bắc Hành lạnh lùng trừng mắt.
“Không muốn đi?”
“Muốn, chính là muốn tăng thêm một tầng bảo vệ.”
Tô Tiêu Thất đưa thêm cho anh ấy mấy lá bùa: “Lúc các anh tìm người, tôi phải đối phó với đại vu sư.”
“Nhớ, nhất định phải đi theo tuyến đường tôi cho các anh.”
“Tốc độ nhanh chút, đã có chiến sĩ hy sinh rồi.”