Tô Tiêu Thất sẽ không đi vào trong trại đại vu sư, cô phải tìm được một nơi có phong thuỷ tốt bày trận pháp tiêu diệt đại vu sư.
Đi một đoạn ngắn.
Một luồng âm khí bay tới từ xung quanh, hận thù và oán hận của âm hồn c.h.ế.t nhiều năm ở đây hội tụ lại.
Oán hận càng sâu, hận thù càng mạnh.
Lực sát thương càng lớn.
Tô Tiêu Thất ghét tới buồn nôn.
Không thể tới vào lúc khác sao?
Không nhịn được...
Tay ngọc thon nhỏ của Tô Tiêu Thất vung lên, bắt pháp quyết niệm chú. Âm khí xung quanh tới đây, giống như đụng phải một lá chắn không thể xuyên qua.
“Có oán báo oán, có thù báo thù, nhớ kỹ người hại các ngươi chính là ở trong trại.”
Tô Tiêu Thất lạnh lùng nói: “Đi đi, các bé ngoan.”
Âm khí kia lập tức hội tụ thành từng ánh sáng xanh biếc nhanh chóng bay vào trong trại.
Vương Mãnh và đoàn người bị một màn này làm kinh ngạc tới ngây người.
Thẩm Đào: “?”
Tô Tiêu Thất gọi những con quỷ sứ này là gì?
Các bé ngoan?
Bắp chân ông ấy run rẩy, cảm thấy núi Mãng thật khủng khiếp.
Vẫn là tỉnh An tốt.
Tô Tiêu Thất tiếp tục kêu Chiến Bắc Hành mau lên đường: “Bắc Hành. Chúng ta xuyên qua từ chỗ bụi cây gai này.”
“Vương Mãnh, c.h.é.m đứt cây gai.”
“Vâng.”
Vương Mãnh tiến lên, lấy con d.a.o phay từ sau hông ra c.h.é.m điên cuồng một trận.
Chém xong cây gai, liền lộ ra một đường mòn bỏ hoang.
“Từ đây đi thẳng về phía bên phải.”
Vương Mãnh ngẩng đầu nhìn: “Chị dâu. Phần lớn trại nằm bên trái.”
“Ừ. Chúng ta không đi vào trại, cũng có thể đánh bọn họ vãi tè ra quần.” Tô Tiêu Thất vui vẻ nhoẻn cười.
Người quen cô biết.
Mỗi lần Tô Tiêu Thất lộ ra ngọt ngào, nụ cười vô hại.
Chính là lúc cô chuẩn bị... g.i.ế.c c.h.ế.t đối phương.
Đi không tới nửa tiếng.
Tô Tiêu Thất dừng lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-294.html.]
“Chính là ở đây.”
Chiến Bắc Hành thả Tô Tiêu Thất xuống, đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của cô.
“Có cần giúp không?”
Tô Tiêu Thất bắt lấy tay Chiến Bắc Hành, vẽ vẽ trong lòng bàn tay anh: “Bọn anh đứng cạnh xem đi.”
Cô vẽ một vòng tròn: “Bọn anh đợi ở đây, đừng bao giờ ra khỏi cái vòng này.”
Chiến Bắc Hành: “?”
Vòng tròn của tôn ngộ không?
Tiểu chiến sĩ chưa từng bị vây chặt trong núi Mãng nghi ngờ mọi người có phải bị đồng hoá thành đồ ngốc rồi hay không?
Sao cứ nghe lời như vậy?
Anh rất tự giác đứng trong vòng tròn, dù sao trong vòng tròn đều là đồng đội của anh.
Bên ngoài vòng tròn, là đạo sĩ Tô Tiêu Thất.
Tô Tiêu Thất ngồi xếp bằng trên phiến đá bên cạnh, bắt pháp quyết niệm chú.
Theo bất kỳ nơi nào ánh mắt cô hướng tới, trận pháp dần hình thành.
Cùng lúc đó.
Trong trại hỗn loạn chưa từng có.
Bảo vệ của trại lớn không ngừng bị âm khí tấn công, những âm khí kia còn liều mạng hơn bình thường.
Có người hốt hoảng chạy tới tế đàn.
“Đại vu sư, không hay rồi.”
“Có âm khí tấn công người trong trại chúng ta.”
Bé trai bên cạnh mặt đầu sợ hãi: Đại vu sư gặp phải đối thủ rồi?
Đại vu sư đứng ở chính giữa, hướng về phía chỗ Tô Tiêu Thất đang ở tức giận trợn tròn mắt. Kẻ ngoại lai* không biết xấu hổ lại phá vỡ đòn tấn công của ông ta, còn phản công lại.
*Ngoại lai: người không phải dân bản địa, người từ ngoài vào.
Không thể nào.
Ánh sáng xanh biếc từ dưới chân núi tiến tới, từ khắp nơi mang theo lực sát thương cực mạnh.
Đại vu sư: “?!”
Vãi chưởng!
Sao những âm hồn này lại có lực sát thương mạnh như vậy?
Sao ông ta không biết.
Vốn là còn muốn chơi đùa với tên ngoại lai đó, để các vu sư dưới trướng ông ta so vài chiêu với người ngoài.
Không ngờ tên ngoại lai không biết xấu hổ lại quá mạnh.
Đại vu sư thu hồi thái độ thờ ơ, cắn nát bộ răng vàng khè gầm lên giận dữ: “Tao muốn để cô ta trở thành sủng vật của tao.”
“Mở đàn.”