Đại vu sư miệng lẩm bẩm, trên tế đàn trước người nổi từng trận gió tà.
Màn sương đen bốc lên.
Hoá thành từng lưỡi d.a.o sắc bén xoay tròn giữa tế đàn, chính giữa mắt trận bốc lên từng luồng khí khiếp người.
Hơn mấy bé trai bị gió tà cuộn lên, chìm vào trong mắt trận.
Liền biến mất không còn tăm hơi.
Từ dưới chân núi nhìn sang, một vùng trong núi Mãng, bị mây đen bao phủ,
Đám người sư đoàn trưởng Lô ở nơi đóng quan nhìn mây đen đem lại cảm giác áp bức trong lòng lộp bộp.
“Sao có loại dự cảm xấu.”
Kiều Kiến Quân đã biết sự lợi hại của Tô Tiêu Thất.
Nghĩ lại đối phương đúng là một lão cáo già, chim sẻ nhỏ Tô Tiêu Thất có thể được sao?
Nếu Tô Tiêu Thất nghe thấy lời này: “?”
Anh mới là chim sẻ nhỏ.
Tất cả các chiến sĩ ở nơi đóng quân đều rất lo lắng, bọn họ lo cho những chiến hữu vẫn còn ở trong núi Mãng.
Tô Tiêu Thất ở bên kia đã bày xong trận pháp.
Cô vô cùng cung kính đặt bài vị sư tổ ở giữa.
Thành kính thắp ba cây nhang.
Cắm trên mặt đất trước bài vị.
Lại đặt một khối đá phỉ thuý nguyên chất ẩn chứa linh khí.
Tất cả đã chuẩn bị ổn thoả.
Những người khác mặt đầy thấp thỏm.
Trong lòng Chiến Bắc Hành lo ngay ngáy, 108 vị sư tổ cảm thấy anh đủ tư cách làm chồng đệ tử sao?
Cũng không biết việc kiếp này làm, có thể làm sư tổ hài lòng không?
Trong lòng những người khác cũng căng thẳng.
108 vị đại thần hạ phàm?
Chẳng phái giống như 108 hảo hán, chính là... Rất kích động.
Tô Tiêu Thất bắt pháp quyến, lẩm bẩm.
Sau khi đọc xong một lần thần chú...
Bài vị không có chút phản ứng nào, tiếng chim hót xung quanh và tiếng kêu của các loại côn trùng tràn đầy châm biếm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-295.html.]
Giống như Tô Tiêu Thất là một tên đạo sĩ dỏm đang làm trò.
Tô Tiêu Thất nghi ngờ nhìn bài vị sư tổ, ngủ rồi?
Chiến Bắc Hành: “?”
“Tiêu Thất. Nếu không chúng ta...”
Tô Tiêu Thất tức giận dậm chân: “Phá thần chú cái gì? Không gọi thần hồn sư tổ tới, hại em bị các chiến sĩ đội đặc chiến cười nhạo.”
Vương Mãnh: .”..” Không có, không dám cười.
Những đội viện khác của đội đặc chiến vội vàng lắc đầu, ai dám cười vợ của Chiến Bắc Hành?
Không sợ mệt c.h.ế.t trên sân tập luyện sao?
Đây là lần đầu tiên Tô Tiêu Thất dùng khẩu quyết kêu gọi các sư tổ, nghe nói gọi như vậy các sư tổ mới có sát khí.
Đây đúng là năm đó lúc lén ăn trái cây cúng của sư tổ, bị lão quỷ bắt phạt quỳ dạy cô học thuộc từng chữ từng câu khẩu quyết.
Không ngờ là một cái khẩu quyết chỉ nói mồm...
Cái lão sư phụ cấp bậc tay mơ này, đúng là không đáng tin.
Tô Tiêu Thất dứt khoát kêu gọi sư tổ như bình thường.
Vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Tầng mây đen đã sắp lan đến chỗ bọn họ.
Thẩm Đào bị doạ sợ, chỉ bầu trời hô: “Mọi người mau nhìn bầu trời.”
Các chiến sĩ còn lại trong lòng nặng trĩu.
Tiêu đời rồi.
Đại sư ngoại lai không áp chế được vu sư địa phương.
Tô Tiêu Thất lại không bị ảnh hưởng chút nào, tiến lên rút ba cây hương ném sang một bên.
Đốt một đống lá cây khô.
Cầm bài vị sư tổ trong tay giơ lên: “Lão quỷ. Nói cho 107 các vị sư tổ khác trong tông môn biết. Nếu còn không xuất hiện cho tôi, thì tôi sẽ đốt bài vị.”
“Tôi sẽ không để các người hưởng thụ bất kỳ hương khói nào nữa.”
“Ngày ngày dán cho các người bùa xui xẻo, để các người từ tiểu thần trên trời chỉ có thể giữ cửa trên trời.”
“Xem người khác hưởng thụ nghi ngút hương khói, mấy người làm lính gác cổng nhỏ không quyền không thế.”
“Các sư tổ bản môn. Tôi muốn gặp các người.”
Mỗi một câu Tô Tiêu Thất nói ra, khiến những người khác đều run lên theo.
Đồ tôn đại nghịch bất đạo.
Cứu mạng, rốt cuộc bọn họ đã phạm phải lỗi gì?