Ông ấy tức khắc dùng giọng điệu âm dương quái khí châm chọc: “Chết bất đắc kỳ tử? Chắc là làm chuyện xấu nhiều quá gặp báo ứng nhỉ?”
“Tôi nói nha, là người á. Trên đầu ba thước có thần linh, nhìn một cái Diêm Vương gia cũng không nhìn được. Trực tiếp sai tiểu quỷ tới đây bắt đi.”
Những trại chủ kia: “…….”
Hoa Quốc không tin quỷ thần, còn nói cái gì trên đầu ba thước có thần linh?
Ông ấy đang đùa nghiêm túc đấy à?
Trong đó một trại chủ lớn đánh gãy lời nói của sư đoàn trưởng Lô: “Sư đoàn trưởng Lô, nói lời cũng không thể nói như vậy. Tôi nghi ngờ những người đó là bị tặc nhân ám toán.”
Tô Tiêu Thất khoét khoét lỗ tai.
Không kiên nhẫn buông lời châm biếm: “Trại chủ Dương, vu sư của mọi người c.h.ế.t bất đắc kỳ tử cũng là một cọc chuyện tốt. Làm bậy quá nhiều, phải đến Đại thiết vi sơn, đói thì phải ăn viên thiết khát thì phải uống nước thiết, các loại hình phạt đều phải chịu một lần.”
“Mới có thể đầu thai thành giòi bọ, ruồi muỗi.”
“Nếu sống lâu thêm mấy ngày, thì lại tạo nghiệt thêm mấy ngày.” Tô Tiêu Thất nhìn xung quanh một vòng, lạnh lùng cười: “Tôi sợ ngay cả tư cách biến thành giòi bọ bọn họ cũng chưa tư cách.”
Trại chủ Dương: “?”
Có phải cô ta đang nói gì đó rất thâm thuý hay không?
Những trại chủ khác: .”..?”
Trong đó một cái trại chủ mặt đầy râu đập bàn một cái: “Nha đầu c.h.ế.t tiệt kia, có phải do cô giở trò quỷ hay không?”
Tô Tiêu Thất còn chưa trả lời.
Chiến Bắc Hành bước lên dùng một chân đá ông ta ngã trên mặt đất: “Ông mắng ai đó?”
Trại chủ bị đá ngã trên mặt đất giãy giụa đứng dậy.
Eo ông ta như bị chặt đứt.
“Tôi chỉ là nói ngoài miệng vậy thôi. Do cô ta nói chuyện quá khó nghe.”
Tô Tiêu Thất khinh thường cắt ngang: “Tôi nói chuyện khó nghe? Tôi là đang an ủi mọi người hãy nén bi thương đi. Tự làm bậy thì không thể sống, đồ khốn nạn không biết người có tốt.”
Trại chủ Dương ánh mắt âm trầm nhìn Tô Tiêu Thất.
“Cô mắng ai đồ khốn nạn?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-298.html.]
Tô Tiêu Thất không phục nhướng lông mày: “Làm sao? Có phải mấy người chán sống rồi, tranh đấu làm chó à?”
Sư đoàn trưởng Lô: “!”
Mồm miệng này, xác thật khiến cho người ta thật là sảng khoái.
Ông ấy khó mà đi quá xa, sợ ảnh hưởng đến đoàn kết hai bên.
Nhưng một tiểu bình dân bá tánh như Tô Tiêu Thất thì có gì phải sợ?
Trại chủ Dương cả giận nói: “Bọn ngươi đang định lừa gạt chúng tôi đúng không?”
“Bọn ngươi phá huỷ phong thuỷ Mang Sơn đúng không?”
Đại vu sư đến từ trong trại nhà Dương, ngày thường chiếu cố trại tử nhà Dương nhiều nhất.
Một nửa trại tử nhà Dương đều là vu sư.
Hoặc là cũng ở học tập, để trở thành một đại vu sư lợi hại.
Hoặc là cũng đang học cách trở thành một vu sư mạnh mẽ như một đại vu sư.
Bây giờ tất cả đã biến mất.
Chiến Bắc Hành cũng âm dương quái khí nói dỗi: “Địa hình Mang Sơn phức tạp, lạc đường cũng là việc rất bình thường. Đây là người dẫn đường của mấy người nói với cho chúng tôi.”
“Hiện tại, tôi tặng lại cho mấy người một câu: Làm bậy quá nhiều, tập thể c.h.ế.t bất đắc kỳ tử thì đúng là quá bình thường.”
“Không phải phong thuỷ bị phá hư, mà là do làm bậy quá nhiều.”
Lúc trước chỉ có hai đội ngũ mất tích.
Đội đặc chiến của Chiến Bắc Hành cố ý dò hỏi người dẫn đường đang dẫn bọn họ, đối phương không đau không ngứa nói mấy câu này.
Còn cố tình dẫn bọn họ vào thung lũng quỷ sứ.
Những trại chủ ở chỗ này như đụng phải cái đinh.
Trong ánh mắt tràn đầy không phục và tâm lý tà ác muốn trả thù.
Sư đoàn trưởng Lô nhìn thấy mà hoảng sợ.
“Tiễn khách.”
Những trại chủ kia âm trầm nhìn về phía Tô Tiêu Thất và Chiến Bắc Hành, tựa như muốn khắc hai người bọn họ vào đầu óc.