Tô Tiêu Thất phúc hậu và vô hại.
“Đi thong thả nha, tiễn.”
Khi chuyện, cô còn dán mấy lá bùa xui xẻo quỷ qua, biến mất khi chạm cơ thể của trại chủ.
“Hừ.”
Trại chủ Dương bên ngoài, lau cái trán.
Một con quạ đen “A a a ~” bay qua, để một vũng phân chim lỏng lẻo.
Vỗ cánh, mang theo một tia lưu luyến bay .
Tô Tiêu Thất đến mức eo thẳng nổi.
Khoé mắt trại chủ Dương nứt , cùng với mặt đầy râu đ.â.m . Mấy trại chủ khác cũng hai bọn họ vướng ngã mặt đất.
“Ông dẫm chân .”
“Khuỷu tay của ông chọt .”
“Cằm của …….”
Có vài ý thức thích hợp, vội vàng bò dậy trở trại tử.
Muốn tìm nguồn viện trợ mạnh mẽ bên ngoài để đối phó với những kẻ đến từ bên ngoài .
mấy cái trại chủ nghĩ tới.
Vận khí xui xẻo của bọn họ vẫn còn ở phía ?
Tô Tiêu Thất che miệng ha ha : “Trò mới bắt đầu thôi.”
“Nhóm những âm hồn đó hại, nhanh sẽ oán báo oán, thù báo thù thôi.”
Sư đoàn trưởng Lô: “?”
Thật mở rộng tầm mắt.
Khó trách đều Tô Tiêu Thất là ôn thần.
Đối với nước X mà cô là ôn thần, nhưng đối với các chiến sĩ phía Tây bọn họ mà thì cô là thần cứu mạng.
“Đồng chí Tô, .”
Thái độ sư đoàn trưởng Lô đổi 180°.
“Nghe của nước X giỏi về việc dùng âm hồn ở rừng cây để chiến đấu, thực sự chuyện mơ hồ như ?”
“Đối với chúng mà , đây là chuyện thể tồn tại.”
Sư đoàn trưởng Lô rót một ly để ở mặt Tô Tiêu Thất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-299.html.]
Tô Tiêu Thất thoáng qua lu tráng men.
Cô thu hồi ánh mắt, khóe miệng khẽ: “Việc phép bàn luận, chắc thật sự tồn tại.”
“Đại vu sư lợi hại thì xác thật thể.”
Tô Tiêu Thất chướng mắt vu sư đó, bọn họ luôn biện pháp hại mà chẳng lợi cho , đả thương địch thủ một ngàn thì tự tổn hại hết tám trăm.
Chân chính lợi hại chính là ở trong Huyền Môn Hoa Quốc.
Trong lịch sử sự lợi hại của trong Huyền Môn, nuôi tiểu quỷ để đánh giặc.
Mà là mượn âm binh để chiến đấu.
Ánh mắt sư đoàn trưởng Lô trong suốt xa xăm, đột nhiên cảm thấy lợi hại giống như Tô Tiêu Thất, hẳn là nên cổ vũ cô nhiều việc thiện hơn.
“Cô thể ?”
Chiến Bắc Hành chấn động: “Sư trưởng, Tiêu Thất chỉ là bình thường trong Huyền Môn.”
Sau khi trầm mặc một lúc lâu.
Sư đoàn trưởng Lô mới mở miệng: “Anh sợ cái gì? chỉ là thuận miệng hỏi thôi.”
Tô Tiêu Thất nhàn nhạt lắc đầu: “ nhiều nhất chỉ thể xem bói, dán mấy lá bùa. Chiêu hồn, xua tà ma.”
“Sư đoàn trưởng Lô, ông xem bói ? Một trăm tệ.”
Sư đoàn trưởng Lô: “?”
“Không cần.”
Tô Tiêu Thất nhỏ giọng thầm: “Nhỏ mọn như , một trăm tệ cũng luyến tiếc bỏ .”
Sư đoàn trưởng Lô khó mà Tô Tiêu Thất, trừng mắt liếc Chiến Bắc Hành một cái, ông luyến tiếc tiền ?
Không Tô Tiêu Thất miệng đầy lời .
Chiến Bắc Hành sờ sờ cái mũi, coi như là thấy .
Ai bảo sư đoàn trưởng Lô khiến cho Tô Tiêu Thất nảy sinh ý niệm, nên để ông ăn chút đau khổ.
Tô Tiêu Thất còn đang ảo não: “Quá keo kiệt.”
Chiến Bắc Hành phụ họa: “Thật keo kiệt. Sư đoàn trưởng, mua một lá bùa ?”
“Giảm cho ông chín phẩy chín phần trăm.”
Sư đoàn trưởng Lô đá một chân qua: “Anh nghiêm túc giảm giá chín phẩy chín phần trăm ?”
“Tuyệt đối nghiêm túc.”
Vô điều kiện sủng vợ.