“Nghĩ cũng đừng nghĩ, đừng tưởng rằng chính mình là người sắt.” Tô Tiêu Thất đẩy anh ra ngoài cửa.
Mèo đen mập từ trên tường nhảy xuống, hướng về phía Chiến Bắc Hành meo vài tiếng.
Dám đem con mèo đẹp nhất của loài mèo quăng ra ngoài.
Đại Hắc chính là ghi thù.
Tô Tiêu Thất nhàn nhạt nhìn thoáng qua Đại Hắc: “Chính nhóc tìm ăn, đừng tới quấy rầy chị ngủ.”
Cô chui vào trong ổ chăn tiếp tục ngủ.
Để lại mèo mập Đại Hắc tức giận, hậu quả của việc tức giận rất nghiêm trọng.
Mèo mập Đại Hắc chạy tới sát gần trong rừng ăn sát khí.
Ngày hôm sau.
Sư đoàn trưởng Lô phái người đưa tới thật nhiều phỉ thúy nguyên thạch, còn có không ít vòng ngọc, nhẫn ngọc… chén ngọc.
Rốt cuộc cũng là nơi sản xuất.
Tô Tiêu Thất hai mắt dán chặt vào đó đến mức không thể rời mắt ra được.
Kiều Kiến Quân: .”..?” Bộ dạng tham tiền, xác định không phải lấy tới có tác dụng khác chứ?
Nuốt vào sợi bạc thì cũng vô dụng.
Tô Tiêu Thất nhận thấy được một đạo ánh mắt hoài nghi, vội vàng ra vẻ thâm trầm giải thích: “Có ngọc này rồi, không cần bát tự cũng có thể chiêu hồn.”
Kiều Kiến Quân như bừng tỉnh.
Anh ấy không hiểu.
Nhưng biết được phải dùng bát tự, Tô Tiêu Thất không cần bát tự thì thật rất lợi hại.
Nhưng ngọc này đều đặt ở trong phòng cô.
Chỉ chọn lựa mấy viên ngọc nhỏ, một viên nguyên thạch lớn cỡ cái đầu.
“Cao Dương, lại đây ôm viên nguyên thạch này cùng tôi đi tìm ba cái chiến sĩ kia.”
Cao Dương chạy chậm lại đây.
Ôm nguyên thạch lên lắc lắc: “Chị dâu, nguyên thạch lớn hơn người kia không mang theo đi sao?”
Tô Tiêu Thất mở miệng nói hươu nói vượn.
“Không mang theo, tôi sẽ dán bùa. Sẽ có cảm ứng.”
Cao Dương: .”..” Chị dâu, thật là lợi hại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-301.html.]
Kiều Kiến Quân: .”..” Đạo sĩ dỏm giống như đều lừa dối người như vậy.
Anh ấy không dám có ý kiến.
Sợ bị Tô Tiêu Thất ghi thù, nghe nói sư đoàn trưởng Lô phải xuất ra một trăm tệ.
Cao Dương mang theo Tô Tiêu Thất đi tới địa phương ba chiến sĩ trẻ ở, ba người lớn nhất chính là năm nay không quá hai lăm tuổi, nhỏ nhất thì mới mười bảy tuổi.
Cách nhau rất xa.
Liền thấy có chiến sĩ trẻ bị phơi đến ngăm đen, trong tay cầm mấy quả dại đang ngồi xổm trên mặt đất.
Một bên chiến sĩ quát cậu bé: “Bùi Kiến Quốc, em xem anh làm con dế cho em nè?”
Bùi Kiến Quốc lộ ra biểu tình mà đứa trẻ chỉ ba bốn tuổi mới có, vui vẻ cười: “Con dế? Cho em sao?”
“Cho em.”
Đem con dế trong tay đưa cho Bùi Kiến Quốc, chiến sĩ không nhịn được nước mắt chảy xuống xuống dưới.
Bùi Kiến Quốc nhận con dế, vươn tay lau nước mắt cho chiến sĩ.
“Vì sao anh lại khóc?”
“Em cho anh ăn trái dại, anh đừng khóc nữa được không?”
Bùi Kiến Quốc lấy quả dại màu đỏ bảo bối của mình nhét vào trong miệng chiến sĩ.
“Ăn rất ngon nha.”
Chiến sĩ kia rốt cuộc nhịn không được, đứng lên bỏ chạy.
Hốc mắt Cao Dương đã ươn ướt.
“Chị dâu, chị có thấy không? Bọn họ tựa hồ chỉ có chỉ số thông minh như đứa trẻ ba bốn tuổi.”
Trong giọng Kiều Kiến Quân lộ ra nghẹn ngào: “Bùi Kiến Quốc mới mười bảy tuổi. Cát Quân Khánh thì năm trước mới kết hôn, mới sinh con trai. Chu Quốc Khánh hai hai tuổi là cô nhi, trong nhà có người bà đã nuôi nấng cậu ấy.”
Tô Tiêu Thất đi đến bên người Bùi Kiến Quốc ngồi xổm xuống.
“Kiến Quốc, có thể cho chị ăn trái dại với được không?”
Bùi Kiến Quốc còn ở khổ sở vì sao anh trai vừa rồi lại khóc?
Nghe được giọng Tô Tiêu Thất rất hào phóng chia sẻ quả dại: “Chị ơi, quả dại rất ngọt.”
Tô Tiêu Thất nhận quả dại.
Đặt ở trong miệng, vị chua chua ngọt ngọt.
Một khắc kia.
Lòng cô đi theo hóa.