Này đó tốt nhất niên hoa thiếu niên, thanh niên.
Tràn ngập nhiệt huyết đi vào phía Tây bảo vệ quốc gia.
Nhìn đôi mắt thuần tịnh không mang theo một tia tạp chất kia của Bùi Kiến Quốc, Tô Tiêu Thất cười rất nhẹ nhàng.
“Ngọt không?”
“Rất ngọt.”
Tô Tiêu Thất trả lời một cách ôn nhu.
Đáy mắt hiện lên lạnh lẽo, cô nhất định phải làm những người đó trả giá càng nhiều đại giới.
Ở trong từ điển Tô Tiêu Thất.
Chưa từng có câu lấy ơn báo oán.
“Chị ơi, chị xem cái này là con dế mà anh trai cho em.” Bùi Kiến Quốc khoe khoang lấy con dế đưa cho Tô Tiêu Thất xem.
Thuận tiện còn cho Cao Dương và Kiều Kiến Quân triển lãm con dế một chút.
Cao Dương quay mặt đi, căn bản không đành lòng nhìn.
Tô Tiêu Thất sờ sờ đầu Bùi Kiến Quốc: “Chị còn có nơi nhiều cái vui hơn, em theo chị lại đó được không?”
Bùi Kiến Quốc chần chờ một chút.
“Sẽ phiền phức không ạ?”
Tô Tiêu Thất cười rất xán lạn.
“Một chút cũng không.”
Cho dù chỉ có một hồn một phách, vẫn như cũ sợ mang đến phiền phức cho người khác.
Tô Tiêu Thất chủ động nắm tay Bùi Kiến Quốc, cô có thể cảm giác được cậu bé không có cảm giác an toàn.
Đoạn thời gian ở Mang Sơn đó.
Đã tạo thành hậu quả rất nghiêm trọng cho cậu bé, cho dù mất đi hồn phách, hàng đêm vẫn sẽ bị ác mộng quấn lấy như cũ.
Hai người Cát Quân Khánh và Chu Quốc Khánh ở trong phòng bệnh.
Hai người bọn họ ngu si ngồi ở trên giường, chân tay có vẻ có chút luống cuống.
Có chút sợ hãi khi nhìn thấy bọn Tô Tiêu Thất đi vào.
Lại tươi cười với Bùi Kiến Quốc.
“Kiến Quốc, anh muốn đi tìm em.”
“Anh cũng muốn, nhưng chị gái áo trắng nói bọn anh phải nghe lời không thể chạy loạn.”
Bùi Kiến Quốc thấy được lấy con dế đưa cho bọn họ xem.
“Anh trai bên ngoài cho nè.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-302.html.]
“Oa, thật là lợi hại.” Hai người kia khen ngợi từ đáy lòng.
Quân y đội y tế nghe nói có người lại đây chiêu hồn, vội vàng đi theo tới đây.
Kiều Kiến Quân nhìn đến thấy ông ấy đi vào, đi ra cửa.
Lôi kéo quân y tóc muối tiêu ra ngoài cửa nói chuyện.
Tô Tiêu Thất không để ý đến bọn họ.
“Cao Dương, lấy phỉ thúy lấy lại đây.”
Cao Dương láy phỉ thúy dựa theo lời Tô Tiêu Thất nói bày biện ở bên trong giường.
Lúc này.
Chiến Bắc Hành cũng lại đây.
Thẩm Đào cũng cùng theo tới đây.
Tô Tiêu Thất chuẩn bị xong hết thảy, từ trong túi lấy ra ba lá bùa dán trên người bọn Bùi Kiến Quốc đang trợn to đôi mắt vô tội nhìn cô.
Phỉ thúy được đặt ở trên giường tạo thành một đồ án đặc thù.
Mới nhìn liền cảm thấy rất lợi hại.
Tô Tiêu Thất điểm một lá bùa ở trong lòng bàn tay đong đưa.
“Sư tổ bổn môn trợ ta chiêu hồn, ngàn tinh chế pháp, vạn tinh tượng thủ,... theo hiệu lệnh của ta, theo ý hình ấn, hồn về với thân…… Hiện!”
Đồng thời.
Ở trong rừng Mang Sơn.
Ở mấy địa phương, có vài tinh quang nhàn nhạt như nghe được hiệu lệnh cùng nhau bay qua nơi này.
Trong trại nhà Dương, có một cậu bé mười bốn lăm tuổi đang bắt âm hồn.
Cậu ta nghe nói lần này có không ít âm hồn chiến sĩ.
Bản thân âm hồn chiến sĩ mang sát khí, dùng để dùng với các tiểu quỷ khác, có thể đào tạo ra tà vật lực sát thương cường đại.
Bán ở hiệu cầm đồ.
Có thể đổi lấy tài phú và danh khí vô tận.
Cậu ta đẩy tủ trong phòng ra, lộ ra một cái thần tượng đen tuyền hình dạng xấu đến không thể tưởng.
“Tôi lại bắt được thật nhiều âm hồn.”
“Tôi có thể đưa cho hiệu cầm đồ đổi lấy thần vật không?”
Cậu ta cười vẻ mặt thuần phác, mở cái bình trong tay ra.
Trên thần tượng toả ra hắc khí bao quanh tinh quang trong cổ bình.
Đột nhiên.