“Ba, con cũng .” Thẩm Tiểu Cương chạy tới đổ mồ hôi, xổm đất học cách thè lưỡi thở hồng hộc của chó con.
“Biến.”
Thẩm Đào tức giận đạp thằng con ch.ó một cái.
Thẩm Tiểu Cương lên, ôm Đại Hắc từ trong lòng Tô Tiêu Thất qua, “Thím bảo con .”
Thẩm Đào: …?
“Tô Tiêu Thất, Tiểu Cương nhà …”
“Tiêu Cương nhà ông thông minh hơn các ông một chút, nếu bé thích thì để bé xem.”
Được…
Thảo nào thằng nhóc sợ ông .
Thì là tìm chỗ dựa .
Đầu óc Thẩm Đào rối tung, chó con nhà thể nước tính toán rõ ràng đến thế.
Tính cách cứ cách ba ngày thì quậy banh nóc nhà, thì thông minh gì chứ?
Nhà buôn trí thông minh ?
Đối diện với khuôn mặt bình tĩnh của Tô Tiêu Thất.
Ông …Ngượng ngùng.
Sư phụ Tô hiền lành như , thằng nhóc Chiến Bắc Hành đúng là thật may mắn.
Mấy họ đều mang suy nghĩ riêng của bước lên xe.
Tiểu Lưu vui vẻ.
Líu rít chuyện phiếm với Tô Tiêu Thất.
Khi bọn họ đến đại đội Hoa Hòe, ít dân làng từ bên ngoài trở về làng.
Tô Tiêu Thất bảo Tiểu Lưu nghỉ ngơi.
“Đừng nóng vội, chờ đến trời tối thì làng.”
Trời tối?
Hai chân Tiểu Lưu chút mềm nhũn, rốt cuộc là gì đợi trời tối?
Đại Hắc phấn khích.
Nóng lòng làng, giống như mèo ngửi thấy mùi cá.
Một lúc .
Trời tối .
Bầu trời đêm phủ kín mây đen dày đặc, một ngôi cũng thấy.
Giống như một cái nồi sắt đen đè lên trán, khiến cảm thấy khó thở.
Trời tối đến mức, thể thấy năm ngón tay của .
“Tô Tiêu Thất, cầm đèn pin.”
“Không cần.”
Tô Tiêu Thất dán cho bọn họ một lá bùa, “Bùa bám chắc lắm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-353.html.]
Tiểu Lưu xuống xe, hiểu ở xe một .
Không là dám, chỉ là trong lòng …
“Bùa trừ tà?”
“Bùa gặp quỷ.”
Tiểu Lưu và Thẩm Đào im lặng.
Còn bùa ?
Chỉ Thẩm Tiểu Cương là phấn khích, bùa gặp quỷ…
Thường lớn từng gặp ma quỷ.
Tối nay, thật sự thể gặp quỷ ?
Nghĩ mà xem, thật thú vị.
Tô Tiêu Thất dẫn đầu.
Đại Hắc cũng theo.
Ngày thường Đại Hắc hành động như một con mèo tham ăn, thường phàn nàn vài câu về quan chức. Lúc lưng cong lên, từng cọng lông màu đen dựng thẳng lên giống như kim thép.
Trong đôi mắt nó phát ánh sáng màu xanh lam kỳ lạ, bước trạng thái đề phòng.
Đại đội Hoa Hòe, giống như lối âm tào địa phủ.
Như là nuốt chửng con .
“Đi nhanh lên.”
Tô Tiêu Thất bước nhanh chân hơn.
Cả ngôi làng toát một bầu khí u ám.
Âm khí nơi quá nặng, thể so với sơn cốc ở Tây Nam nơi nuôi tiểu quỷ.
Có điều gì đó đúng…
Tiểu Lưu theo ở phía , trạng thái mơ hồ.
Cậu lảo đảo một cái, hét lên một tiếng.
Tô Tiêu Thất nhanh tay lẹ mắt dán một lá bùa tới, một tiếng hi hi ha ha chạy .
“Không vui chút nào. Nghiêm túc như gì?”
“Đi đại đội Hoa Hòe, thì cũng đừng ngoài.”
“Vào .”
Một giọng u ám mê hoặc lòng từ bốn phương tám hướng truyền đến.
Thẩm Đào từng trải: …?
Ông nên để tiểu chiến sĩ đến đây rèn luyện, để đừng tò mò nữa.
Tiểu Lưu: …?
Nghĩ thầm trong lòng: “Bà nội ơi. Bà thể phù hộ cho cháu trai bà, còn kết hôn để một đứa con.”
Thẩm Tiểu Cương chút nghi ngờ.
“Đại đội Hoa Hòe gì thú vị ? Còn cho rời .”
“Bắn s.ú.n.g giỏi ?”