Chiến Bắc Hành sẽ bao giờ Mục Dương nữa.
Dù thì cũng sẽ khác.
Chiến Bắc Hành điều gì, Tô Tiêu Thất ngăn .
Trời lạnh đến mức khỏi cảm thấy ngu ngốc. Thực sự thấy tiếc cho hình cơ bắp khiến chảy nước miếng của Chiến Bắc Hành.
Trên thế giới hàng triệu đàn ông nhưng chỉ một ít hình hảo.
Tô Tiêu Thất duỗi tay .
Chiến Bắc Hành từ động chuyển sang chủ động, nhiệt độ trong phòng dần dần tăng lên.
Ánh trăng bên ngoài dịu dàng hơn, rơi xuống mặt đất trong trẻo nhưng lạnh lẽo, khiến lòng dâng lên những gợn sóng.
…
Sáng sớm.
Tô Tiêu Thất thu dọn đồ đạc.
Cô vẫn mang theo chiếc túi vải của , đem theo bài vị tổ tiên đặt ở trong túi.
Điều khiến các sư tổ vui mừng là các đồ tôn nhà cũng mang họ theo bên .
Tưởng Kiến Phương đang đợi lầu, nước mắt lưng tròng.
Khi thấy họ bước , cầm nước mắt.
Chiến Dân Đức cau mày.
“Em cái gì ?”
“Em sợ là một giấc mộng, thật sự cùng Tiêu Thất.”
Chiến Dân Đức buông miệng.
Chỉ cần ông bảo em , Tưởng Kiến Phương thể khiêng xe lửa chạy.
“Con trai chỉ vắng vài ngày thôi, nó còn về đón năm mới.” Chiến Dân Đức khuyên nhủ.
Chiến Bắc Hành dám để bà theo.
Đây là thời gian và Tô Tiêu Thất ở bên .
Sau Tết, ở bộ phận an ninh, càng bận rộn hơn.
“Ba , khi đến Lâm Thị sẽ gửi điện tín cho hai .” Chiến Bắc Hành vội vàng kéo Đại Hắc lên: “Tiêu Thất, thôi.”
“Bắc Hành, con gọi điện thoại về .” Tưởng Kiến Phương lệnh.
Bà vỗ trán nhớ đồ đạc quên mang cho Tô Tiêu Thất.
Vội vàng hét lên: “Chờ một chút. Có đồ cho thông gia.”
Tưởng Kiến Phương chạy , lấy một chiếc túi da rắn: “Tiêu Thất. Một phần cho bà thông gia, một phần cho ba con.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-470.html.]
Tô Tiêu Thất: “...”
Tô Kiến Minh xứng.
Cô mở , thấy bên trong vài chiếc áo len dê. Áo bông dày dặn. Ngoài còn một chiếc áo khoác da nhung bên trong.
Tô Tiêu Thất lấy áo khoác da .
“Không cần mang theo cái .”
Một vài hộp t.h.u.ố.c lá và hai chai rượu Mao Đài.
Lấy tất cả và : “Những thứ đều cần mang”.
Cô kỹ hơn phần thức ăn còn . Bà đồng Tô thích ăn, dù cũng cho cô ăn.
Chiến Dân Đức cau mày : “Tiểu Thất, đây là cho thông gia.”
“Ông xứng.”
Chiến Dân Đức nghi ngờ Chiến Bắc Hành, con dâu của ông ?
Tưởng Kiến Phương dám gì.
Mọi đều về phía Chiến Bắc Hành.
Chiến Bắc Hành : “Nghe Tiểu Thất , nhưng mang theo t.h.u.ố.c lá và rượu .”
“Đến Mục Dương mời ăn bữa cơm.”
Tô Tiêu Thất , bỏ t.h.u.ố.c lá và rượu trong. Chỉ những chiến hữu trong khu tập thể mới xứng đáng uống rượu ngon như .
Hai thu dọn đồ đạc, Chiến Bắc Diệu tới xách hành lý bỏ lên xe.
Trên đường , Chiến Bắc Diệu chủ động lên tiếng:
“Các em, hôm qua hai con khỉ da của bầm tím sưng tấy.”
“Bị đánh?”
Tô Tiêu Thất tự nhiên chuyện gì đang xảy .
Chiến Bắc Diệu lắc đầu: “Không .”
“Hỏi , đó là một cú ngã.”
Nói xong thở dài.
“Chị dâu tư và thật sự thể gì với hai đứa trẻ , thậm chí còn hỏng bao nhiêu chiếc chổi lông gà.”
Tô Tiêu Thất thầm nghĩ: Hai đứa trẻ đó căn bản chướng mắt bọn .
Khẳng định biện pháp.
Họ chỉ là hai kẻ nhỏ nhưng khi gặp Tô Tiêu Thất thì đảm bảo sẽ thẳng thắn.
Khi đến nhà ga, Chiến Bắc Hành để Chiến Bắc Diệu về.