Mấy chị dâu chuyện còn lau lau nước mắt, trong khu tập thể vẫn thường tới tới .
Mọi cũng quen.
Chỉ là nào như Tô Tiêu Thất, thả xuống một trận bọt nước trong cuộc sống của bọn họ.
“Tiêu Thất, em ở đây, ai chỉ điểm cho bọn chị.”
“Muộn còn cầm bùa hộ mệnh đến nhà.”
Mọi xong, ai cũng kìm ý .
Tô Tiêu Thất với vài câu, trở về cùng chị Hoàng.
Trên đường , tâm trạng chị Hoàng cũng mấy.
“Tiêu Thất. Bắc Kinh với Mục Dương giống , em cẩn thận chút.” Chị Hoàng Bắc Kinh đều là chức to, chỉ sợ Tô Tiêu Thất há miệng đắc tội với .
Mấy ở Mục Dương giúp đỡ, cũng thể giúp.
Tô Tiêu Thất đáp ứng.
“Bắc Hành tìm cha đẻ , cha của là Bắc Kinh.”
“Gì?”
Chị Hoàng lên giọng, cô cả nhà Chiến Bắc Hành đều dựa nuôi gia đình.
Chẳng qua tất cả đều như thế.
Cả nhà đều là chị em ruột, khả năng giúp đỡ .
“Có chuyện gì ?”
Tô Tiêu Thất dăm ba câu về những chuyện trải qua, chẳng qua là tóm tắt địa vị của nhà họ Chiến ở Bắc Kinh.
Chị Hoàng giận dữ chửi ầm lên.
Ở trong lòng .
Người dân Bắc Kinh cũng khác so với dân ở nơi khác.
Chờ Tô Tiêu Thất về tới nhà.
Chiến Bắc Hành thu dọn một lượt trong nhà.
Trong phòng dọn sạch sẽ.
Thẩm Tiểu Cương bưng một chậu nước đen sì đổ trong sân: “Thím. Thím đừng vội, đợi quét dọn xong .”
Tô Tiêu Thất híp mắt một tiếng.
“Được. Mấy nhanh một chút.”
Thẩm Tiểu Cương: “. . .”
Haizz!
là thím xinh .
Cũng lợi hại.
lười.
Cậu bé trong cầm một chiếc ghế gấp đặt ở trong sân: “Thím. Thím phơi nắng .”
Tô Tiêu Thất lên ghế gấp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-499.html.]
Lấy hạt dưa từ trong túi , phơi nắng cắn hạt dưa.
Phía bên sân chị Hoàng xé cổ họng hô:
“Tiêu Thất. Đợi lát nữa đến nhà chị ăn cơm. Hôm qua chiến sĩ tuần đưa cho một miếng thịt khô, trưa nay chúng ăn thịt khô hấp cơm.”
“Có lạp xưởng ? Cho một đoạn lạp xưởng trong.”
“Có.”
Chị Hoàng đáp một tiếng.
Cổng gõ.
Mấy nhà xung quanh mang củ cải tới, cũng đưa trứng gà tới.
Còn đưa rau xanh.
“Tiêu Thất, hai trở về khẳng định rau ăn.”
“Đều là trong nhà ăn hết, nên mang cho hai ăn.”
Mũi Tô Tiêu Thất chua chua.
Thời đại gì chuyện trong nhà ăn hết, cuộc sống của bọn họ cũng là tính toán tỉ mỉ.
Trợ cấp của chồng thấp, còn chia mấy phần tiếp tế cho ở quê.
“Đừng đưa đến nữa. Bọn em chỉ ở mấy ngày là đến Bắc Kinh.” Tô Tiêu Thất vội vàng ngăn cản mang đồ đến tiếp.
Quả nhiên.
Bên ngoài sân còn mấy nhà mang theo rổ đến.
Nghe , đều sửng sốt.
“Không ở đây đón năm mới ?”
“Chúng đến Bắc Kinh đón năm mới, qua tết Bắc Hành . Còn thủ tục bàn giao, cũng quen với Bắc Kinh nữa.”
Mọi xong, nhao nhao là lý.
Trên tâm lý cũng nỡ.
vẫn để một vài thứ.
Nhà ở bên cạnh nhà Tô Tiêu Thất chuyển , vợ của nhà ở trong sân ghé tai ngóng.
Trong lòng khỏi tò mò.
Kiểu như nào?
Mà hoan nghênh .
Nghe giọng hình như là cô vợ khá trẻ tuổi.
Tô Tiêu Thất cũng chú ý tới bên cạnh chuyển : “Tiểu Cương. Sát vách chuyển hả?”
“Vâng. Đến nửa tháng .”
Thẩm Tiểu Cương xụ mặt .
Tô Tiêu Thất đóng cửa .
Chọc bé:
“Làm ? Ai dám bắt nạt cháu?”