Nhà Chiến Đại Hà động tĩnh, khiến cho trong thôn tới xem náo nhiệt.
Nhóm thím, nhóm các chị dâu, các bà lão…
Già trẻ lớn bé, đàn bà đàn ông…
Mênh m.ô.n.g xông tới.
“Nhà của Chiến Đại Hà mỗi ngày đều như đánh giặc, rốt cuộc xảy chuyện gì nữa ?”
“Không là Chiến Đại Hà l.o.ạ.n l.u.â.n chứ?”
“Nghe cái giọng chút thảm, hình như là của Thi Hồng Anh.”
……
Thôn dân ăn dưa từ bốn phương tám hướng chạy tới.
Đồ ngốc hàng xóm của Chiến Đại Hà còn leo lên cây, xổm ở cây phát sóng trực tiếp hiện trường.
Hạt dưa trong tay theo gió bay xuống .
“Mẹ Bắc Hành. Bắc Hành nhà bà khi còn nhỏ thiếu chút nữa sói hoang bắt mất á. Xương mắt cá chân còn sói cắn, nếu nhờ bác sĩ trong thôn, c.h.ế.t .”
“Thật đáng thương, xương cốt đều lòi hết luôn.”
Đồ ngốc cách châm ngòi thổi gió.
Trên mặt Chiến Trường Dã cào đến chảy máu, đánh trả thì một đồng chí vũ trang kéo tay .
Thuận tiện cho cháu dâu của Tưởng Kiến Phương tiếp tục cào mặt .
Anh đau tới mức kêu lên:
“Đồ ngốc, câm miệng. Có quan hệ gì với ?”
Đồ ngốc ha hả.
“ đây là gặp chuyện bất bình nên rống lên một tiếng nha…”
Tưởng Kiến Phương đánh tới mệt lả.
Nắm chặt cánh tay của Thi Hồng Anh, một phen nước mũi nước mắt mắng:
“Bà là cái đồ đàn bà ác độc vô lương tâm, bà sợ gặp báo ứng ? Dựa gì mà bà dám bắt con trai của hả?...”
Điều càng cho bà đau lòng chính là:
Nếu bà bắt nó thì đối xử với nó, vì ngược đãi nó như ?
Miệng Thi Hồng Anh sưng vẩu lên, một chữ cũng nên lời, trong lòng sợ hãi tới cực điểm.
Người nhà tìm tới.
Từ nay về bà thể thao túng Chiến Bắc Hành nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-502.html.]
Người dân trong thôn nhờ lời nháo của Thi Hồng Anh mà rõ hết sự việc, thì là ba ruột của Chiến Bắc Hành tìm tới.
Trước đó còn Tô Tiêu Thất trở về náo loạn một hồi.
Là vì phụng dưỡng hai vợ chồng già Chiến Đại Hà.
Thôn dân khe khẽ bàn tán.
Đại đội nhà họ Chiến cùng tổ tông, ai tiến lên gia đình Chiến Đại Hà chuyện.
Việc , quá thiếu đạo đức .
Bên ngoài nháo dữ dội đến như , nhưng Chiến Đại Hà chịu xuất hiện.
Ông trốn ở trong phòng.
Vẻ mặt âm u, thậm chí tẩu thuốc ngày thường rời tay cũng thèm hút.
Chu Nguyệt chờ Tưởng Kiến Phương bình tĩnh chút.
Mới thấp giọng :
“Mẹ, chuyện đều rõ ràng. Chúng cũng nên trở về huyện thành sớm một chút nhé ạ?”
Tưởng Kiến Phương hít sâu hai .
“Mẹ xem nơi mà Bắc Hành từng ở.” Bà nhấc chân qua nhà tranh bên cạnh.
Đồ ngốc cây gào giọng to.
“ nè Bắc Hành ơi, nhầm nhầm .”
“Chiến Bắc Hành nhà bà ở nơi cao cấp như . Cái gian thấp bé nhất bên mới là nơi ở.”
Đồ ngốc xem náo nhiệt ngại chuyện nháo đủ lớn.
Lại bổ sung hai câu.
“Đây là khi tham gia quân ngũ trở về mới đãi ngộ nha. Khi còn nhỏ chỗ ở chỉ hơn cái chuồng gà thôi.”
Anh chỉ cái chuồng gà trong sân.
Lửa giận của Tưởng Kiến Phương xông thẳng lên đỉnh đầu.
“Thi Hồng Anh.”
Xoay đầu, bắt Thi Hồng Anh thêm một trận quyền cước.
Thi Hồng Anh đau đến kêu to.
“Cứu mạng nha.”
“Người ngoài sắp đánh c.h.ế.t , tổ tông nhà họ Chiến ơi.”
Thi Hồng Anh trông cậy trong thôn cứu bà .