Bác bảo vệ nhận lấy lương thực và phiếu lương thực từ trong tay Tô Tiêu Thất, chỗ đồ thể giúp cả nhà vượt qua thời kỳ khó khăn.
Tô Tiêu Thất hổ : “Bác , rác đều chôn cả, bằng cho con tìm thử?”
“Đi , cẩn thận chút.”
Bác bảo vệ chỉ đường cho Tô Tiểu Thất: “Bên đều là đồ đạc của một nhóm nhà giàu .”
“Bác , con cần gì cơ chứ?”
Tô Tiêu Thất lau mắt.
“Ba con sắp chết, ông cả đời nghèo khó. Sắp c.h.ế.t một con quỷ nghèo, nên xin con nhất định để đầy đồ vật cũ trong quan tài của ông .”
Tô Tiêu Thất líu ríu: “Bác , bác xem là con gái như con thể thế nào đây?”
Bác bảo vệ thở dài.
Cô gái thật hiếu thuận, nhưng ba cô lắm.
Ý thức chính trị cao.
“Mau , cứ từ từ mà tìm, cần nóng vội.” Bác bảo vệ gọi Tô Tiêu Thất , lấy một đôi găng tay lao động từ trong nhà đưa cho cô.
Còn một cái túi da rắn.
“ lấy cho con một cái túi da rắn.”
“Cảm ơn bác ạ.”
Hai đứa nhỏ điều: “Cảm ơn ông ạ.”
“Ái chà, hai đứa nhỏ thật hiểu chuyện.” Bác bảo vệ khen ngợi.
Tô Tiêu Thất: ...?
Bác , hai đứa bại hoại cùng từ thật hiểu chuyện liên quan với ạ.
Chúng chỉ giỏi diễn trò thôi.
Tô Tiêu Thất cầm túi da rắn bãi rác, đến chỗ mà bác bảo vệ chỉ, con ngươi sắp rớt .
Quá nhiều thứ luôn.
là tội ác mà.
Rất nhiều đồ từ lò nhà nước đập nát, thực sự là bảo bối nhà nên thấy tiếc đây mà.
Tô Tiêu Thất đau lòng.
Mấy bức tranh vẽ và tranh thư pháp chữ ký của Tống Minh đều xé rách.
Tô Tiêu Thất yên lặng cầm lên cất trong túi da rắn, tìm tu bổ chắc thể dùng .
Còn những chiếc bình sứ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-597.html.]
Đồ trang trí các kiểu.
Có cả tượng gỗ và cải trắng.
Tô Tiêu Thất lục tìm nửa tiếng, lấy một ít sách y học cổ Trung Quốc.
Những thứ đều là đồ .
Sách y học thể giữ quyên góp cho mấy trường đại học Đông y.
Phát huy y thuật cổ truyền của Trung Quốc.
Đồ trong túi da rắn đều là đồ dễ
Đồ đều Tô Tiêu Thất cho trong túi vải, túi vải bùa gian, thể tùy ý để đồ.
Hai đứa nhỏ đều tự tìm vài thứ đồ vật coi như thú vị bỏ trong túi.
Không thể .
Hai đứa nhỏ may mắn.
Tô Tiêu Thất đến cửa.
Chủ động mở túi da rắn cho bác bảo vệ một cái.
Bác bảo vệ một cái.
Chỉ một ít sách với một ít tranh chữ, thì là ha bức tượng gỗ.
Bác Tô Tiêu Thất đầy tiếc nuối: “Con gái , mà con đường nhặt mấy thứ chút?”
Bác dứt lời.
Không để cho Tô Tiêu Thất rời .
“Con chờ bác chút, bác cho con xem đồ .”
Bác bảo vệ chắp tay lưng, về phía .
Chốc lát .
Bác bảo vệ xách nửa túi da rắn đến, nhỏ giọng : “Con gái , bên cho bác giữ một vài thứ đồ. Bác đưa cho con một ít, đừng là bác đưa đấy nhá.”
“Bác , con ạ.”
Tô Tiêu Thất tinh tường, sờ tay lấy một tờ mười tệ và một phiếu thực phẩm hai cân nhét trong tay của bác bảo vệ.
“Bác, cho .”
Bác bảo vệ nhéo một cái, đại khái cũng là đại đoàn kết.
“Đừng, con mới cho bác một cái phiếu lương thực năm cân .” Đôi mắt đục ngầu của bác bảo vệ ướt: “Làm mà bác còn xẩu hổ cầm tiền cầm phiếu thực phẩm của con ?”
Tô Tiêu Thất nhạt.