Kiều Chấn Đông gật đầu: “Người ở chung với cháu cũng hỏng mất. Anh lớn của chúng cháu khác nên dựa sức mạnh của để việc.”
“Còn cháu thì bằng vận may.”
“Nghi ngờ ai là cứ để cháu nhân cơ hội tiếp xúc với kẻ đó một thời gian.”
“Chắc chắn đó chuyện gì cũng , tất cả chuyện , chuyện sai trái sẽ xảy .”
Tưởng Kiến Phương im lặng đẩy Chiến Bắc Hành xa một chút.
Bà kéo Tô Tiêu Thất , hai tự chủ cách xa một chút.
“Cháu bạn bè ở đây.”
Kiều Chấn Đông : “Lầu của cháu ở, bên cũng ai ở.”
Bên trái...?
Chiến Bắc Hành và Tô Tiêu Thất dọn .
Tô Tiêu Thất im lặng liếc mắt, Chiến Bắc Hành chọn ngay chỗ mà ai chọn. Nếu nhà ở tầng một như thế, nhất định là chọn .
Tô Tiêu Thất cầm một tấm bùa chú đưa cho Kiều Chấn Đông.
“Cầm lấy.”
Kiều Chấn Đông: “...?”
“ từ nhỏ đến lớn, đừng là bùa chú, ngay cả nước phép cũng uống mấy thùng , chẳng chút tác dụng nào cả.” Anh quen , là chịu tội dù cũng c.h.ế.t .
Tô Tiêu Thất bĩu môi.
“Người khác năng lực.”
Chiến Băc Hành nhận lấy tấm bùa chú trong tay Tô Tiêu Thất, đến nhét trong túi của Kiều Chấn Đông.
Giây kế tiếp.
Quạ đen bay ngang qua rơi xuống hai bãi cứt.
Mỗi một bãi.
Chiến Bắc Hành bãi cứt chim bả vai , bãi cứt chim đầu Kiều Chấn Đông.
Trong lòng an ủi đôi chút.
Dù thì cũng tránh rơi trúng đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-601.html.]
Tưởng Kiến Phương vội vàng nhà cầm một món quần áp sạch sẽ, thuận tay cầm một cái khăn lông . Cách thật xa ném khăn lông cho Kiều Chấn Đông: “Trong nhà bố và vợ cháu chứ?”
Nhìn tuổi tác của Kiều Chấn Đông lớn, giống kết hôn.
Kiều Chấn Đông nhận lấy khăn, lau qua loa mấy cái.
Thở dài.
“Thím, năm nay là năm tuổi của cháu, hàng xóm g.i.ế.c heo, ba cháu giúp một tay, heo thoát đụng c.h.ế.t .”
“Hàng xóm bồi thường nửa con heo cho nhà cháu.”
“Mẹ cháu một nuôi dưỡng cháu, qảu thực chịu nổi cái sự xui xẻo của cháu. Không thể gì khác hơn là cho cháu một tô mì, còn bà mang theo tất cả lương thực còn tái giá .”
Tưởng Kiến Phương: “...?”
“Sao đem lương thực chứ?”
Kiều Chấn Đông thở dài: “Khống trách cháu , lấy thể chất xui xẻo của cháu, lương thực cũng đến trong miệng cháu.”
“Những khác ?”
“Họ dám đến gần cháu, ai đến gần cháu trong ba mét đều gặp chuyện xui xẻo.” Kiều Chấn Đông thở dài thườn thượt: “Ngay cả chó đến gần cháu thì giây tiếp theo cũng thể què chân.”
“Gà mái đến gần cháu cũng thể rơi xuống rãnh nước.”
Tô Tiêu Thất mở to hai mắt: “Không khác biệt thể xui xẻo.”
“Kết hôn, chừng .” Tưởng Kiến Phương suy nghĩ một lát: “Lấy độc trị độc, lấy lửa trị lửa.”
“Lão đạo mù trong thôn cũng như .”
Kiều Chấn Đông luôn cảm thấy trong tấm bùa chú của Tô Tiêu Thất, cả hình như nhẹ nhõm hơn nhiều.
Thậm chí còn cảm giác ấm áp.
“Người trong thiệu con gái của miền núi cho cháu, là cô khắc cha khắc .”
“Kết hôn, sinh con trai.”
Tưởng Kiến Phương lộ vẻ mặt vui mừng: “Vậy thật . Từ nay về sống qua ngày cho , tóm sẽ thôi.”
Kiều Chấn Đông một lời khó hết.
Tô Tiêu Thất Kiều Chấn Đông một một .
Anh giật giật môi, dù chuyện của trái đất đều cả. Cũng quan tâm miệng khó : “Thím, vợ cháu gả đến hai năm thì trốn cùng với lão Vương sát vách.”