Người bình thường thể so sánh .
Có một bà thím bốn mươi tuổi thấy Tô Tiêu Thất chỗ, bà vội vàng chen đến. Tô Tiêu Thất ngăn bà ngay: “Chỗ của , bà thể ghế nhỏ ở phía .”
Người đàn bà đó cau mày hài lòng: “Sao cô giúp khác giành chỗ như ? Để ở thì , việc gì đợi.”
“Lên tới liền ngay đó. Bà ở cũng mà, với chồng của mà với bà ?” Tô Tiêu Thất quan tâm.
Bà thím còn cách nào khác đành xuống chiếc ghế nhỏ ở lối .
Khi Chiến Bắc Hành lên xe, cửa xe đóng .
Cô chủ động bên cửa sổ xe, nhường chỗ bên ngoài cho Chiến Bắc Hành.
Chiến Bắc Hành vẻ mặt hất hàm kiêu ngạo của Tô Tiêu Thất thì lộ nụ bất đắc dĩ.
Không thể , cô gái kỳ quặc giỏi giành chỗ .
Chiếc xe khách nhỏ từ từ lái khỏi bến.
Tất cả các cửa sổ trong xe đều mở, thời tiết đầu hè vẫn còn khá nóng.
Xe chật kín , nhiều mang theo gà vịt. Phân gà, vịt hôi thối tràn ngập khí, tạo thành một mùi đặc biệt giống mùi mồ hôi của con .
Ở thời kỳ , ai cũng đều tắm rửa mỗi ngày.
Vì để tiết kiệm bột giặt vả hỏng quần áo nên mấy ngày mới đồ một .
Tô Tiêu Thất lập tức ngừng , mùi quá khó chịu.
Người bao giờ say tàu xe như Tô Tiêu Thất thế mà giờ đây say.
Số say tàu xe cũng ít, bên cửa sổ thò đầu ngoài nôn mửa, bên trong thì nôn thẳng xuống xe.
Tô Tiêu Thất cau mày, thấy tiếng nôn mửa ngửi thấy nhiều loại mùi đặc biệt trong khí. Cô giống như một quả cà tím phơi ánh nắng, héo úa mà bịt mũi .
Chiến Bắc Hành đưa chiếc khăn tay trong túi cho Tô Tiêu Thất.
“Em tựa vai ngủ một lúc ?”
Tô Tiểu Thất bối rối gật đầu: “Ừ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/buoi-livestream-xem-boi-dac-biet/chuong-87.html.]
Cô nghiêng tựa lên vai Chiến Bắc Hành, cô lấy một quả lê từ trong hành lý, đưa lên mũi ngửi mùi thơm của trái cây, cô cảm thấy đầu như bột nhão của đường như thoải mái hơn.
Xe khách dừng giữa chừng hai cho khách vệ sinh.
Tô Tiêu Thất cứ yếu ớt dựa Chiến Bắc Hành.
Hồi nãy thì hăng hái giành chỗ, nhưng giờ đây chỉ như một con sâu chậm chạp.
Đến nơi.
Chiến Bắc Hành cũng từ bỏ ý định di chuyển bằng tàu đêm.
Anh Tô Tiêu Thất héo hon nên đành đưa cô tìm khách sạn để ở.
Hai rời khỏi nhà xe một đàn ông chặn .
“Anh trai, vợ chồng đang tìm chỗ ở ? Có thể mượn tiền để tiêu ?” Một đàn ông đội mũ chóp, vành mũ hạ thấp, hai họ ánh trăng.
Tô Tiêu Thất đếm bên .
Nếu thực sự chiến đấu, vẻ như phía họ chắc sẽ thua.
Hơn nữa, cô thể đánh mấy kẻ bằng bùa.
Chiến Bắc Hành xoay chiếc mũ đầu: “Không.”
Nhờ ánh trăng để kỹ hơn, chiếu đèn pin mặt Chiến Bắc Hành.
Đột nhiên, vẻ mặt đổi.
“Đi thôi.” Tên đề nghị.
“Đi gì mà ? Chẳng chỉ là lính thôi ?” Người đàn ông mặc áo gile xanh quân đội uống một ít rượu.
Mượn rượu mà đưa tay ngăn cản bọn họ .
“Một tệ bọn tao chê ít, mười tệ bọn tao cũng chẳng chê nhiều. Chỉ cần cho bọn tao là cho mượn ?”
Tên nhóc phía , đường phố một bóng .
Gan bắt đầu to lên.