Đầu dây bên  vang lên tiếng động nhỏ,  lẽ Chu Cẩn   đổi tư thế  điện thoại, âm thanh   khơi dậy trí tưởng tượng của , hình ảnh căn phòng của   dần hiện lên trong tâm trí. 
 
Bàn học gần cửa sổ, giá sách cao sát trần, chiếc đèn bàn khi bẻ cong  đèn  thể điều chỉnh độ cao. 
 
Chu Cẩn khi ở nhà  sách   bài tập  thích  ngay ngắn  ghế, đôi khi đang học  leo lên bàn, lưng dựa  kệ sách, một chân co lên  giá đỡ. Đến tối, ánh đèn bàn chiếu lên cửa sổ, phản chiếu bóng dáng     sách  mặt kính. Ánh sáng và bóng tối đan xen, bóng hình  cửa kính từ một  bé nhỏ nhắn dần dần lớn lên thành một thiếu niên cao gầy... 
 
"Sắp thi ,  còn   top 400  thành phố ?" Cậu  hỏi. 
 
"Cậu   lên bàn   ?"  đánh trống lảng. 
 
"Cậu quản  chắc." Cậu  đáp, "Nếu trong danh sách 400   đầu   tên ,  thì..." 
 
 chờ mãi    phần  của câu " thì": "Vậy thì ?" 
 
"Vậy thì... để   ." 
 
"Chậc."  đảo mắt, "Yên tâm, chắc chắn tớ  ." 
 
"Tự tin ?" 
 
"."  thẳng lưng, nghiêm túc   điện thoại, "Bởi vì trong đời tớ  tìm  một điều chắc chắn  thể nghi ngờ ." 
 
Đầu dây bên    tiếng động, nhưng  cảm thấy, Chu Cẩn chắc chắn đang khẽ cong môi. 
 
"Vậy thì  nhất là  nên  ." Cậu  . 
 
Những ngày  đó,  chuyện êm đềm trôi qua. 
 
 lấy  điện thoại, cũng vùi đầu  ôn tập cường độ cao  kỳ thi. Vì xếp hạng ở trường Thế Tây thực sự   giá trị tham khảo, nên kết quả của kỳ thi  thành phố   càng trở nên quan trọng hơn. 
 
Ngày cuối cùng của kỳ thi, tuyết  rơi dày  thứ hai. Chuông báo kết thúc môn thi cuối cùng  vang lên, cả tòa nhà học bùng nổ tiếng hoan hô như sóng biển. 
 
Dòng  đổ xuống cầu thang,  tản  thành dòng chảy lớn  sân trường, lao  màn tuyết dày. 
 
 tựa  lan can hành lang tầng một,  những bạn học xung quanh vui vẻ chơi đùa trong tuyết, chợt nhận  học sinh ở đây  khi thi xong  ít khi so đáp án với , cũng  tệ nhỉ. 
 
Hôm nay tuyết rơi  dày, mặt đất  phủ một lớp, vài  nam sinh hiếu động  kìm  mà bắt đầu chơi ném tuyết. Trong đó  Triệu Cát, bạn  từ nhỏ của Sở Ngôn, lúc    đang chơi hăng say nhất. 
 
Một quả cầu tuyết "vèo" bay đến, đập mạnh  lan can ngay cạnh tay   vỡ tan. Thấy , Triệu Cát chắp tay thành loa, hét về phía : "Học bá,  tránh xa một chút ." 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ca-chep-ven-bien/chuong-23.html.]
 
"Chính  mới nên tránh xa một chút." Giọng Sở Ngôn vang lên,    bên cạnh , vẫy tay với Triệu Cát. 
 
Triệu Cát  mắng một câu,  đó  hòa  "trận chiến". 
 
"Được nghỉ ." Sở Ngôn dựa  cột tường, . 
 
"Ừm,  nghỉ ."  thở phào nhẹ nhõm, "Hẹn gặp    kỳ nghỉ đông nhé." 
 
"Cậu... nghỉ đông  ở đây ?" 
 
"Tết mà,  về nhà chứ."  , "Nhà đó thì  về  nữa, năm nay tớ về ngoại với ." 
 
Sở Ngôn "ồ" một tiếng, : "Cũng đúng." 
 
Tuyết rơi xào xạc, xung quanh tiếng  vang vọng, giữa chúng   là một  yên tĩnh lạ thường. 
 
"Cậu  ?"    , "Có tâm sự ?" 
 
"Không ." Cậu  lập tức phủ nhận, "Chỉ là đang nghĩ về đề thi   thôi." 
 
"...Có thật  đó?" 
 
"Sao,  tin ?" Cậu  khoanh tay, "Chẳng lẽ đặc quyền  chỉ bạn  của  mới  ?" 
 
"Ồ,  lo xa ."  lắc đầu, "Cậu   bao giờ nghĩ về bài thi  khi  xong ." 
 
Sở Ngôn tức quá hóa , đổi tư thế, nửa  lên lan can. 
 
"Tớ thật   gặp   từ hồi cấp hai , đội bóng rổ trường Tam Trung, Chu Cẩn." Cậu  ngước lên  trần nhà, .
“Là giải đấu cấp trường ?” 
“Ừm。”Sở Ngôn gật đầu, kiêu hãnh : “Đáng tiếc là ngày  trận chung kết, tớ  thương khi tập luyện,  thể  sân, nếu  thì, ai là quán quân còn  chắc 。” 
 
  mặt , lén bĩu môi.  dường như Sở Ngôn  đoán , nhanh như chớp giơ tay gõ nhẹ lên trán  một cái. 
 
"Ái da", ôm trán, bực bội trừng mắt   . 
 
Sở Ngôn  giơ tay xoay  , từ phía  nhẹ đẩy  bước  ngoài.  
 
“Tan học  còn ở đây  gì? Đi thôi!”