Ngày hôm , Tinh Thời trở  trường học để lên lớp. Kết thúc buổi học,  định  đầu tiên sử dụng tính năng định vị của hệ thống để tìm Phù Tu Ninh, nhưng vận may mỉm  với . Vừa bước  khỏi tòa nhà giảng dạy, Tinh Thời  thấy Phù Tu Ninh cách đó  xa.
Con đường chính của trường  trang hoàng với những lá cờ màu sắc rực rỡ để chuẩn  cho lễ kỷ niệm. Khắp nơi đều  áp phích chủ đề sự kiện, bảng triển lãm lịch sử trường học, thành tựu của các cựu sinh viên nổi bật qua các thế hệ, cùng danh sách giải thưởng của sinh viên xuất sắc trong năm nay.
Ngoài , trường còn mời các cựu sinh viên nổi tiếng về diễn thuyết, và áp phích quảng cáo liên quan cũng   dán đầy nơi.
Phù Tu Ninh đang cầm hai cuốn sách,  xem xét  một tấm áp phích.
Trời bắt đầu ấm hơn,  mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần jean, toát lên vẻ nho nhã, thư thái, như thường lệ vẫn là một phong cảnh  mắt.
Tinh Thời hiếm khi thấy  trong dáng vẻ nhàn nhã như ,   bước tới:
“Đàn , khéo quá nhỉ?”
Phù Tu Ninh liếc  , nghĩ thầm   ngẫu nhiên. Hắn  cố ý chờ ở đây.
Hắn  lịch học của Tinh Thời, vài ngày  cũng thử tạo cơ hội “tình cờ” gặp mặt nhưng   trốn tiết. Hắn vốn  thể trực tiếp đến phòng tập của công ty tìm , nhưng    thu hút sự chú ý,  thiếu lý do cụ thể, nên chỉ  thể kiên nhẫn ở trường học để dần dần tăng thêm cơ hội tiếp xúc.
Phù Tu Ninh gật đầu đáp , hỏi:
“Buổi diễn tập hôm qua thế nào?”
Tinh Thời sánh bước cùng ,  :
“Rất , diễn  khá thuận lợi.”
“Lần diễn tập cuối cùng là khi nào?”
“Ngày mốt ạ.”
Tinh Thời thấy thời điểm phù hợp để giúp đỡ đồng minh, liền mở lời:
“Hôm qua  gặp đàn  Lâm ở hội trường. Anh  đang thu thập thông tin về các công ty giải trí, còn lập cả bảng so sánh.  trong danh sách đó    công ty của chúng , kỳ lạ thật.”
Phù Tu Ninh nghiêng đầu  .
Tinh Thời giữ vẻ mặt nghiêm túc:
“ thấy đàn  Lâm  tài năng, giao tiếp , EQ cao,  thích hợp để phát triển trong giới giải trí. Anh  còn là sinh viên Đại học Z, nếu  theo phong cách học bá thì sẽ  nổi bật.”
Phù Tu Ninh tiếp tục  ,   gì, chỉ chờ  câu tiếp theo.
Tinh Thời  vẻ bối rối:
“ hỏi   tại   chọn công ty , mà hỏi mãi   cũng  . Không  là     dựa  mối quan hệ,  là  điều gì đó   ?”
Cậu dừng  một chút,  chốt hạ bằng một giọng trầm tư:
“Những lời  đều là đàn  Lâm nhờ  chuyển tới, bảo  thăm dò ý tứ của .”
Hệ thống: “?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ca-man-noi-loan/chuong-15-2.html.]
Hả? Thành thật đến thế luôn ?
Phù Tu Ninh vốn  đoán  tình huống , nên bình thản đáp:
“Cậu  đúng là tin tưởng  thật, chuyện như thế  mà cũng giao  .”
Hệ thống của Tinh Thời lập tức căng thẳng, nghĩ bụng:  ! Tinh Thời với Lâm Kha Thành quen   bao lâu ,  tự dưng   thiết như ?
Tinh Thời chớp mắt, vô tội giải thích:
“    lẽ  sẽ  tin.”
Phù Tu Ninh cảm thấy câu   quen quen. Nghĩ  một chút,  nhớ  hệ thống của Tinh Thời cũng từng hỏi vì   cứ nhất định  liên minh. Lúc đó,  cũng dùng giọng điệu tương tự.
Hắn  Tinh Thời, chờ xem    sẽ  gì.
Tinh Thời tỏ vẻ nghiêm túc:
“Đàn    , đàn  Lâm  một  em trai  thất lạc nhiều năm. Anh  bảo  đầu  thấy   cảm thấy   thuộc, như thể  gặp   em trai ,  lẽ vì thế nên mới tin tưởng  như .”
Phù Tu Ninh điềm đạm hỏi:
“Vậy hai     xét nghiệm ADN ?”
Tinh Thời đáp:
“ cảm thấy giữa  và     liên quan gì về mặt di truyền . Sợ   tổn thương nên   dám đề cập.”
Phù Tu Ninh "ừm" một tiếng,  hỏi:
“Hắn tin  như em trai ruột, thế mà   bán   như ?”
Tinh Thời  hề chớp mắt:
“Đàn ,  thật với , em luôn   một   trai.”
Phù Tu Ninh: “…”
Tinh Thời nghiêm túc tiếp lời:
“Ngay từ  đầu gặp , em      trai em.”
Phù Tu Ninh dù  đoán   sẽ  gì, nhưng vẫn  nhịn  bật .
Phải thừa nhận, bỏ qua gương mặt khiến   chút khó chịu, thằng nhóc  đôi khi "lắm mồm" một cách  hợp ý .
[Tít tít]
[Điểm hảo cảm hiện tại: -6]
Hệ thống: “!”
Cú   lắm!