Chương 5: Yêu cầu kỳ quặc nhất mà họ từng
Chương trình hảo cảm cần mẫn việc, khi mục tiêu quyến rũ bước phạm vi quét, lập tức cập nhật dữ liệu:
[Tít tít.]
[Điểm hảo cảm hiện tại: -8]
Hệ thống sững sờ. Nhìn Phù Tu Ninh càng lúc càng tiến gần, ánh mắt dừng ngay ký chủ, nó vội kêu lên: “Cậu mau mở mắt! Phù Tu Ninh đến ! Hảo cảm còn tăng nữa!”
Tinh Thời nhúc nhích, nhưng vì ăn quá no.
Từ môi trường nguy hiểm đột ngột chuyển sang một đất nước hòa bình, khác thích nghi , nhưng thì . Những ngày qua, giấc ngủ của , chỉ cần chút tiếng động là dễ tỉnh. Vì , mỗi khi cơ hội, chỉ thả lỏng và nghỉ ngơi.
Hiện tại, ánh nắng dịu dàng, lá cây xào xạc trong gió, thậm chí còn bắt đầu thấy buồn ngủ.
Hệ thống phấn khích: “Hắn chắc chắn ngang qua ! Rõ ràng là đến vì !”
Tinh Thời lười biếng đáp, dù chỉ là trong đầu cũng thể sự mệt mỏi trong giọng điệu: “Đừng ồn… cứ coi như tồn tại .”
Hệ thống kinh ngạc: “Cậu định ngủ thật ?”
Vừa dứt lời, Phù Tu Ninh ngay mặt Tinh Thời.
Hắn vươn ngón trỏ , định vén chiếc mũ hoodie lên để mặt cảm nhận ánh nắng giữa trưa.
ngay khi đầu ngón tay chạm , cổ tay giữ chặt.
Con mèo bên cạnh bản năng nhạy cảm với nguy hiểm, nó nhảy dựng lên chạy mất dạng.
Tinh Thời mở mắt, ngẩng đầu mặt.
Ánh mắt của và Phù Tu Ninh giao . Đôi mắt thoáng đỏ lên, nhưng vẻ mặt tỉnh táo. Không một chút mơ màng của ngủ, mà đó là sự sắc bén, giống như một thanh kiếm rời khỏi vỏ.
Tuy nhiên, cảm giác đó chỉ tồn tại một đến hai giây, nhanh chóng tan biến.
Tinh Thời buông tay, tháo mũ và thẳng dậy. Giọng vẫn còn chút lười biếng: “Đàn , chào .”
Đây là trong trường học, quyết định gọi Phù Tu Ninh bằng cách xưng hô phù hợp với mối quan hệ sinh viên.
Hôm nay, Phù Tu Ninh mặc đồ đơn giản hơn . Tông màu nhạt tôn lên vẻ dịu dàng, trai thư sinh.
Tinh Thời mỉm hỏi: “Đàn ăn gì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ca-man-noi-loan/chuong-5-1.html.]
Phù Tu Ninh đáp: “Chưa.”
Hắn hỏi ngược : “Cậu là đàn từ khi nào?”
Tinh Thời trả lời thản nhiên: “Đàn nổi tiếng như , ?”
Phù Tu Ninh hỏi tiếp: “Từ bao giờ?”
Tinh Thời gần đây tìm hiểu kỹ càng về bản và rằng nguyên danh Phù Tu Ninh từ học kỳ . Cậu đáp: “ cũng nhớ nữa, chỉ cảm thấy kỳ diệu thôi.”
Rồi : “Thật duyên, mời đàn một bữa ?”
Hệ thống phấn khởi hẳn lên. Cuối cùng, ký chủ cũng chịu chủ động!
Tinh Thời vốn chỉ cho , chuẩn sẵn tinh thần từ chối. Không ngờ, Phù Tu Ninh đáp: “Được.”
Cậu thoáng ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng tỉnh táo , bổ sung: “Chỉ trong phạm vi căn-tin trường hoặc nhà hàng giá 200 tệ một thôi. Sinh viên nghèo mà, đàn đừng chê nhé.”
Phù Tu Ninh vốn định lợi dụng cơ hội để “chặt ” ký chủ, nhưng , khựng một chút, nhẹ giọng bảo: “Thực tập sinh hình như lương.”
Tinh Thời đáp: “ tháng mới phát. Hay bữa cho nợ nhé?”
Phù Tu Ninh đáp, chỉ : “Đi theo , đến một chỗ.”
Hệ thống bất ngờ khi thấy ký chủ ngoan ngoãn theo Phù Tu Ninh, nhưng vẫn quên phàn nàn: “Thẻ ngân hàng của đủ sống đến hết bốn năm đại học, tháng còn lương, dám tự nhận nghèo? Có cơ hội mà tận dụng!”
Tinh Thời hỏi ngược: “Cậu thật sự nghĩ đây là cơ hội dành cho ?”
Hệ thống đáp: “Đương nhiên ! Hảo cảm còn tăng lên -8 kìa!”
Tinh Thời nhạt: “ thích sự ngây thơ của . Nhớ giữ mãi điều đó nhé.”
Hệ thống biện bạch: “ ghét một là tiêu hao cảm xúc. Nếu ghét đến một mức độ nhất định, sẽ giữ mãi một con . Lần hát, tác dụng của nó giới hạn, cứ nghĩ hảo cảm sẽ -10, nhưng xem, giờ là -8 !”
Tinh Thời phân tích: “Điều đó chỉ cho thấy theo thời gian, cảm giác chán ghét giảm một chút. xét rằng thường ghét khác ở mức -5, việc khiến khó chịu hơn vẫn là sự thật. Giờ nghĩ xem, tại đồng ý ăn với ?”
Hệ thống khích lệ: “Lý do quan trọng. Cậu thời gian một bữa ăn để ở cạnh , học cách biến bất lợi thành lợi thế chứ!”
Tinh Thời lười biếng đáp: “Cậu đúng. sẽ cố gắng mời ăn một bữa thật ngon. Giờ ngậm miệng .”
Hệ thống lập tức im lặng, sợ chọc giận bỏ ngang.