Ngay đó, Phù Tu Ninh công bố việc từ chức. Ngày hôm , tiếng la hét thất vọng của ký chủ và hệ thống khiến vô cùng hài lòng.
Phù Tu Ninh khép tài liệu, xác nhận rằng vấn đề gì.
Ba thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục hỏi vài điều chắc chắn.
Hắn kiên nhẫn giải đáp, để ý thấy Tinh Thời kết bạn với cả ba họ xong thì quyết định rời .
Lâm Kha Thành vẫn thấy tiếng thông báo cộng điểm, bèn hỏi: “Đàn , lát nữa kế hoạch gì ?”
Phù Tu Ninh đáp: “Đi ăn.”
Chủ tịch hội sinh viên thấy Phù Tu Ninh còn ăn mà đến đây, lập tức áy náy, mời một bữa. Lâm Kha Thành lập tức ngăn : “Để em mời, em cũng đang ăn chút gì đó, tiện thể.”
Phù Tu Ninh từ chối: “ còn bàn chuyện công ty với , hôm nay tiện. Đi thôi.”
Câu cuối cùng là với Tinh Thời. Cậu liền mang theo ly cà phê mà đàn chị mua cho, chào tạm biệt theo .
Rời quán cà phê, Phù Tu Ninh hỏi: “Cậu định mời ăn gì?”
Tinh Thời đáp: “Chọn nhà hàng nào giá 200 tệ một là .”
Hệ thống im lặng từ nãy đến giờ, cuối cùng nhịn nữa: “Cậu sẽ mời một bữa thật ngon cơ mà?”
Tinh Thời đáp tỉnh bơ: “Thế nên loại căn-tin khỏi danh sách mà.”
Hệ thống: “...”
Phù Tu Ninh liếc , dẫn đến một quán cháo hải sản bên ngoài trường.
Cháo hải sản trong nồi đất, giá 192 nghìn một suất, nấu ngay khi gọi món.
Hai chọn một bàn cạnh cửa sổ. Phù Tu Ninh mở khóa điện thoại, bận rộn trả lời tin nhắn, trong khi Tinh Thời dựa , ánh mắt lơ đãng ngoài.
Hệ thống nhịn đúng năm phút lên tiếng: “Nói gì chứ, đừng chỉ thế !”
Tinh Thời đáp: “Hắn đang trả lời tin nhắn mà.”
Hệ thống: “Hắn xong !”
Tinh Thời thở dài trong đầu: “ buồn ngủ.”
Cả nửa tháng nay, Tinh Thời tìm cách quyến rũ Phù Tu Ninh. Một phần vì trạng thái , phần còn là xem hệ thống sốt ruột đến mức nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ca-man-noi-loan/chuong-5-3.html.]
Hiện giờ, ăn cùng một bàn với Phù Tu Ninh chính là tình huống lý tưởng mà dự liệu từ . Đây là cơ hội nhất để hành động.
Cậu : “ mệt, cả thể xác lẫn tinh thần. Không tin cứ quét thử mà xem.”
Hệ thống cần quét cũng thật. Lịch tập luyện căng thẳng cộng với việc mỗi ngày thức dậy lúc 5 giờ sáng, chạy vài cây , tăng dần quãng đường. Không mệt mỏi mới là lạ!
Hệ thống đề nghị: “Uống chút cà phê .”
Tinh Thời lắc đầu: “Uống nửa ly , đầu óc tê dại cả . sợ lỡ lời nên dám bừa.”
Hệ thống tiếp tục: “Vậy rửa mặt thử xem?”
Tinh Thời lời, dậy rửa mặt, nhưng trở uể oải xuống: “Chẳng tác dụng gì, vẫn tê cứng.”
Ngay lúc đó, một giọng quen thuộc vang lên:
“Đàn ?”
Lâm Kha Thành bất ngờ xuất hiện, mỉm tiến gần: “Trùng hợp thật.”
Phù Tu Ninh, đang đoạn đối thoại giữa Tinh Thời và hệ thống, cảm giác rằng thể sắp điều gì đó. Hắn rời mắt khỏi điện thoại, về phía Lâm Kha Thành.
Hệ thống của Lâm Kha Thành thể định vị vị trí, nên bất ngờ sự xuất hiện của , chỉ đáp một tiếng nhẹ nhàng.
Lâm Kha Thành : “Em thèm cháo của quán nên ghé qua. Không ngờ đàn cũng ở đây. Anh gọi món gì ?”
Phù Tu Ninh đáp: “Hải sản.”
Hệ thống thấy Tinh Thời chống tay lên cằm, mắt lim dim như sắp ngủ gục, lập tức sốt ruột:
“Đừng ngủ! Tỉnh ngay!”
Tinh Thời khẽ rên: “Nguy thật, suýt thì ngủ.”
Hệ thống quát lên: “Cậu đấy?”
Tinh Thời thản nhiên đáp: “Không lắm.”
Rồi từ tốn thẳng , : “Thế , cho vài hình phạt cấp hai để tỉnh táo hơn.”
Hệ thống: “?”
Phù Tu Ninh: “?”
Từ khi nhiệm vụ bắt đầu, từng ai đưa yêu cầu kỳ quặc đến .