Đại học Z và công ty Lục Nguyệt chỉ cách  ba trạm tàu điện ngầm, lái xe cũng chỉ mất  mười phút.
Phù Tu Ninh lái xe  bãi đỗ  tầng hầm, dừng xe  dẫn Tinh Thời đến thang máy. Hắn hỏi:
“Chiều nay   lớp gì?”
“Nhảy và biểu diễn.”
Phù Tu Ninh  : “Trong  các môn ở công ty, thích nhất môn nào?”
Tinh Thời đáp: “Môn nào cũng .”
Phù Tu Ninh: “Nếu  chọn một?”
Tinh Thời: “Chắc là nhảy.”
Thang máy “đinh” một tiếng, cửa mở .
Phù Tu Ninh bước  , Tinh Thời theo , hệ thống lập tức bình luận:
“Hắn hỏi câu ,   là vì   cứu , nên giờ  đang cân nhắc xem nên đưa  tài nguyên ở mảng nào ?”
Thực  đúng là Phù Tu Ninh đang cân nhắc, nhưng lý do  liên quan gì đến việc  cứu. Hắn chỉ  tìm hiểu sở thích của Tinh Thời để nhanh chóng thúc đẩy  kiếm tiền.
Tinh Thời thì   hứng thú,  phàn nàn với hệ thống: “ thà để  mời  ăn một bữa còn hơn. Mà , nếu  mời khách, liệu  chọn nhà hàng cao cấp  nhỉ?”
Hệ thống nghẹn lời: “Nếu  thèm ăn ngon đến thế,   về nhà quỳ xuống xin bố  một bữa ?”
Tinh Thời cương quyết: “Không bao giờ.”
Hệ thống bất mãn: “Đấy chỉ là bố của nguyên ,   bố ruột của ,  gì mà  thể xin xỏ? Bố  nhiều tiền thế,   ăn gì chẳng . Hơn nữa, với địa vị của ông  trong giới giải trí, lăng xê  chẳng  chuyện dễ như trở bàn tay ?”
Phù Tu Ninh khá bất ngờ.
Dù là ký chủ xuyên   ký chủ bản địa, gia cảnh của bọn họ luôn đơn giản: hoặc là trẻ mồ côi, hoặc  gia đình nghèo khó. Các mối quan hệ xã hội đều  thiết lập tối giản để tiện cho hệ thống.
Trong hồ sơ mà Tinh Thời khai ở công ty, phần thông tin về cha để trống, còn phần   tên nhưng   cách liên lạc, kèm chú thích: “Đã mất.”
Hắn vốn nghĩ gia cảnh của Tinh Thời cũng giống như các ký chủ khác, nhưng rõ ràng   .
Tại ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ca-man-noi-loan/chuong-7-3.html.]
Trong thang máy, Phù Tu Ninh  im   qua khóe mắt.
Cậu  miễn nhiễm với hình phạt,  thưởng  “Cảm ơn vì  đến”, giờ  phá vỡ quy tắc gia cảnh.
Tại  Tinh Thời   nhiều điều bất thường đến ?
Tinh Thời cảm giác  ánh mắt của ,  sang .
 Phù Tu Ninh  thu  tầm mắt, giả vờ  .
Cậu thản nhiên đáp lời hệ thống: “  từng  là   nổi tiếng.”
Hệ thống kinh ngạc: “Vậy tại    luyện tập chăm chỉ đến thế? Không   mau  debut ?”
Tinh Thời: “Không.”
Hệ thống: “  nghiêm túc thế mà? Còn trốn mấy tiết học  quan trọng để đến công ty luyện tập nữa?”
Tinh Thời: “À… là vì cơm ở công ty ngon hơn cơm ở căn tin trường. Lại còn  mất tiền. Nếu   bỏ tiết, lúc đến nơi chỉ còn  đồ thừa thôi.”
Hệ thống: “?”
Phù Tu Ninh: “…”
Thang máy “đinh” một tiếng, dừng ở tầng ba.
Phù Tu Ninh lạnh nhạt  theo bóng Tinh Thời bước , trong lòng  thoải mái chút nào.
Ăn cơm của , uống nước của , ở chỗ của ,      kiếm tiền cho   cơ chứ?
Thang máy đóng cửa, Tinh Thời  thấy một tiếng “Đinh.”
[Tít tít]
[Điểm hảo cảm hiện tại: -10]
Tinh Thời tiếp tục bước ,   gì, hệ thống cũng im lặng.
Hai  một hệ thống như rơi  tháng năm tĩnh lặng, coi như   chuyện gì xảy .
Mãi đến khi  bước  phòng tập, hệ thống mới như bừng tỉnh, phát  tiếng gào đầu tiên kể từ khi tới thế giới :
“Không thể nào!!! Cậu  cứu  mà! Hắn  điên —!!!”